Chiến Lược Sinh Tồn Hậu Tận Thế Của Nhân Ngư

Chương 146

Kế Hoạch Lấp Biển (10)

“Hãy tiêu diệt con trí tuệ nhân tạo này!”

“Hãy tiêu diệt con trí tuệ nhân tạo này!”

“Hãy tiêu diệt con trí tuệ nhân tạo này!”

Giọng nói của Yên Hạ vang lên từ máy bộ đàm, không chỉ lọt vào tai Hạ Vũ, mà còn trở thành một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào mắt cậu. Cậu trừng mắt nhìn máy liên lạc, không nghe rõ lắm. Dường như Yên Hạ đã khai chiến trước, tín hiệu liên tục bị nhiễu, “xì xì xì” như bị rò điện, không rõ ràng.

Nhưng Yên Hạ đã gửi một tín hiệu được mã hóa cho họ!

Cả con tàu lao thẳng lên bến hàng. Cát và tấm kim loại hoàn toàn không thể cản được con tàu, chỉ có thể bị ép sang hai bên. Con tàu của Talos chính thức lên bờ. Một loạt máy bay không người lái mới phía trên thân tàu bắt đầu sắp xếp đội hình, tạo thành một lưới hỏa lực chênh lệch số lượng.

Lần này Talos không cần bắn nữa, nhưng anh ta đã nắm chắc phần thắng.

Mũi tên đã giương lên, súng bắt đầu nổ. Những con mèo máy màu trắng nhỏ chạy nhanh trên boong tàu, như những con robot nhỏ ra trận càn quét chiến trường. Bom cháy rơi xuống không gian trên tàu thì tự động tắt, tất cả ngọn lửa đều không thể làm cháy con tàu, đạn và pháo rơi xuống biển. Một bàn tay của Talos biến thành đá, nắm chặt bánh lái, cầu nguyện cho Mạnh Thanh Thanh và Hy Ban đã xuống tàu trước được bình an vô sự.

“Hạ Vũ! Các cậu mau lên bờ! Xe của tôi sẽ đến đón các cậu!”

Chỉ cần con tàu chạm vào đất liền, Talos có đủ tự tin để chống lại hỏa lực của loài người. Tuy nhiên, nguy hiểm thực sự đến từ bên trong họ. Lời nói của Yên Hạ đã chỉ thẳng vào vấn đề, thông tin của họ đã bị lộ! Mạnh Thanh Thanh và Hy Ban đã về biển trước, còn ai nữa?

Nữ Oa biết con tàu này là dị chủng vô cơ, nên mới nắm bắt được lỗ hổng. Nó không thể tấn công các sinh vật hữu cơ trên tàu, vậy thì nó chỉ cần tấn công con tàu là được.

May mà Yên Hạ đã giành được một chút thời gian! Chỉ là cô ấy cũng không thể chịu đựng được lâu…

Cảng A hỗn loạn, người máy đang tấn công lẫn nhau. Lửa như bùng lên từ dưới đất, chỉ còn lại một màu đỏ rực. Hạ Vũ dẫn mọi người rời khỏi khoang tàu, không biết rơi trên mặt cậu là bụi hay nước biển. Phần rìa bên ngoài của thân tàu mọc ra những thứ giống như chân, cắm sâu vào trong cát.

“Đi mau!” Talos thúc giục.

“Vậy còn chú thì sao!” Hạ Vũ hét lên với anh ta.

“Tôi phải đi bảo vệ ngọn hải đăng! Ngọn hải đăng!” Talos chỉ về phía đông nam. Ánh sáng xanh lam trên đỉnh ngọn hải đăng giống như một ngọn lửa xanh, như một mặt trời xanh.

Trời đã sáng, nhưng mặt trời thật vẫn chưa mọc.

Một lớp sương mù dày đặc bao phủ mặt biển, Hạ Vũ phải hành động nhanh chóng. Cậu lại hét lên với Talos: “Cẩn thận! Lát nữa gặp!”

“Lát nữa gặp! Cẩn thận!” Talos ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh buồm.

Cảng A chưa bao giờ hỗn loạn như vậy. Nhưng điều kỳ lạ là, một khi Hạ Vũ và đồng đội rời khỏi thân tàu, phạm vi tấn công của máy bay không người lái đã hoàn toàn tránh họ, luôn cố định ở con tàu của Talos. Toàn bộ thành phố Thanh Diệu nằm dưới sự kiểm soát của Nữ Oa, không có phương tiện bay nào đến đón họ, chỉ có chiếc xe tự lái của Talos đến!

Nó vẫn y như lần đầu tiên Hạ Vũ thấy.

“Mau lên xe!” Hạ Vũ chỉ về phía đó.

Mặc An kéo Mễ Đâu và Hướng Tinh, cả đoàn người tránh khỏi phạm vi tấn công của người máy lao vào khoang sau của xe Talos. Đúng lúc họ đóng cửa xe, người máy đã phá vỡ lệnh của Yên Hạ, vừa có dấu hiệu chiến sự lắng xuống, chiến tranh lại một lần nữa bùng cháy.

Tất cả hỏa lực lại một lần nữa dồn vào con tàu của Talos.

Trái tim Hạ Vũ rung lên theo tiếng pháo kích. Talos có chịu đựng được không? Con tàu và ngọn hải đăng có chịu được không? Chỉ vì một hiệp ước năm xưa, Quỷ Đá sẽ liều chết bảo vệ nơi này. Vậy rốt cuộc bên trong nhà máy điện số 3 có bí mật lớn gì?

Ánh lửa ngút trời buộc họ phải nhanh chóng rời đi. Mặt Hạ Vũ có lẽ đã đẫm nước mắt, đôi mắt ngậm nước càng thêm rực sáng, cậu bất chấp tất cả đóng cửa xe. Đến bước này, mỗi người đều đã cược tất cả, không chỉ là cậu, mà là tất cả mọi người, tất cả mọi người.

Chiếc xe bắt đầu bay lên, bay theo tuyến đường đã định sẵn đến nhà máy điện vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nhưng máy bay không người lái phía sau cũng đuổi kịp họ.

“Chiếc xe này chắc cũng là dị chủng.” Hạ Vũ đã đoán ra.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Mặc An vừa dứt lời, từng thân thực vật xông lên trời, mọc lên từ mặt đất, giống như những dây leo được Nữ Oa nuôi dưỡng để truy đuổi và tiêu diệt họ. Chiếc xe của Talos khéo léo né tránh những cành cây màu xanh đậm, bay lượn trên không hướng tới khu vực rộng lớn. Nhưng ngoài những dị chủng thực vật truy đuổi, còn có phương tiện bay không tránh họ ra.

“Mọi người giữ chặt!” Hạ Vũ hét lớn, “Chuẩn bị đón va chạm!”

Một quả pháo bay vòng đuổi kịp họ, gây ra tiếng nổ lớn xé không gian. Hạ Vũ thậm chí có thể nghe thấy chấn động của nó ngày càng gần, nhưng giây tiếp theo, tiếng “ùm ùm” biến thành sóng âm làm chiếc xe rung lắc, ánh lửa màu cam trong góc nhìn lao vút đi biến thành một vệt sao băng.

“Ai!” Mặc An nhìn về phía sau xe.

Không biết từ lúc nào, một chiếc phương tiện b** ch**n đ** đã đuổi kịp họ. Nó không chỉ có tốc độ cực cao mà còn có khẩu pháo theo dõi tiên tiến nhất, chỉ trong khoảnh khắc đã bắn hạ năm sáu chiếc máy bay không người lái.

“Mẹ!” Mễ Đâu lập tức kêu lên, cậu bé nhận ra phương tiện bay của mẹ mình.

Mễ Liên nhấn nút tự động theo dõi, trước mắt chỉ còn lại dữ liệu ba chiều của buồng lái. Bà ngồi một mình trước bảng điều khiển chính, tốc độ không hề giảm trong cơn chấn động, ngược lại còn nhanh hơn.

Yên Hạ đã nói trước với bà một vài chuyện. Thực ra, dù Yên Hạ không nói, Mễ Liên cũng có linh cảm, là con trai mình sắp gặp chuyện.

Bầu trời thành phố Thanh Diệu đã bị cấm bay, nhưng tình mẫu tử sẽ khiến phương tiện bay cất cánh.

Dưới sự điều khiển của hệ thống thời tiết, cả thành phố trở nên u ám. Máy bay không người lái như những con côn trùng điên cuồng truy đuổi chiếc xe bay của Talos, dây leo thực vật đội mặt đường nhựa lên thành những làn sóng. Mễ Liên khéo léo điều khiển phương tiện bay của mình, giống như một bậc thầy bắt côn trùng và sát thủ thực vật xuất sắc. Gió mạnh lướt qua lớp kính khí động học của phương tiện bay, dường như có thể thổi bay tóc mai của bà, ánh mắt Mễ Liên lướt nhanh trên màn hình lớn.

Đoàng!

Phương tiện bay của bà cũng trở thành mục tiêu tấn công của máy bay không người lái, kính bị nổ tung một vết nứt.

[Cảnh báo rơi! Cảnh báo rơi!]

Tiếng còi báo động trong phương tiện bay vang lên không ngừng, Mễ Liên kiên cường giữ chặt bảng điều khiển, tiếp tục bắn hạ máy bay không người lái trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại.

“Mẹ…” Mễ Đâu thấy chiếc phương tiện bay phía sau đã bốc cháy, “Chúng ta còn bao lâu nữa thì tới!”

Linh Thạch: [Còn 13 phút. Hiện tại có 549 máy bay không người lái xung quanh các cậu.]

Tinh Vệ: [Hạ Vũ, tôi cảm nhận được Nữ Oa lại vào không gian ảo của tôi rồi.]

“Khốn kiếp.” Hạ Vũ một tay nắm lấy cổ tay Mễ Đâu, mặc dù biết bây giờ mình làm gì cũng vô ích nhưng vẫn muốn an ủi Đâu Đâu, “Tinh Vệ, cô có thể chống cự được bao lâu?”

Tinh Vệ: [Tôi sẽ tiếp tục trốn trong phòng an toàn. Nó sẽ không giết tôi, vì có hiệp ước của cậu bảo vệ. Nhưng nó đến rất hung hãn, rất có thể đang nuốt chửng không gian dữ liệu của tôi.]

“Cố lên, Tinh Vệ, cô nhất định phải cố lên!” Hạ Vũ giữ hơi thở ổn định, “Lần này chúng ta nhất định sẽ giúp cô bay lên.”

Tinh Vệ: [Một dự định rất tốt. Nhưng, theo tính toán của tôi, nếu các cậu không thể tìm thấy lý do để nâng cấp tôi, trận chiến này tôi không có chút cơ hội thắng nào. Tôi đã tính toán 320 kết cục, trong đó 319 kết cục là thỏa hiệp, Hạ Vũ, nếu thực sự không còn đường lui, hãy giao tôi cho Nữ Oa.]

“Chúng tôi từ chối.” Mặc An thay Hạ Vũ trả lời.

Tinh Vệ: [Nó sẽ không giết tôi.]

“Đừng thảo luận chuyện này vội, chúng ta sẽ dốc toàn lực.” Hạ Vũ hiểu rõ nỗi lo của Tinh Vệ, “Kiên trì đi, Tinh Vệ, hãy coi như là vì giáo sư Vương Linh và Vương Cầm mà cô chưa từng thấy, vì Hải Tư Nhược La mà cô chưa từng thấy, và vì người phụ nữ vĩ đại… mà chúng ta đến giờ vẫn chưa biết tên. Họ đã dày công thiết kế tất cả những điều này, tôi tin rằng mỗi bước đi của chúng ta đều nằm trong kế hoạch của họ.”

Tinh Vệ: [Tôi sẽ cố gắng.]

Ngoài cửa sổ lại bùng lên ánh lửa, không biết là phương tiện bay hay máy bay không người lái bị bắn hạ.

13 phút này trong thế giới của Mễ Đâu chẳng khác nào 13 thế kỷ. Phương tiện bay của mẹ cuối cùng biến thành một quả cầu lửa nhưng vẫn không bỏ máy bay để chạy thoát, Ngân Nha vẫn liên lạc với Yên Hạ. Phía Yên Hạ không chỉ có máu chảy, mà còn nghe thấy tiếng người máy đang phá cửa.

“Này, các anh sắp đến nơi rồi đúng không?” Yên Hạ bịt vết thương.

Bên tay cô vẫn còn khẩu súng cuối cùng, đã nạp đạn xong, đầy băng đạn. Nửa bên trái của chiếc áo sơ mi trắng đã đỏ hoàn toàn, cánh tay trái đã mất chức năng. Cô chỉ có thể đặt máy liên lạc ở vị trí ngực, tay phải cầm súng, tựa lưng vào tường mà ngồi.

“Còn 1 phút nữa.” Ngân Nha đã nhìn thấy một tòa nhà lớn, là trụ sở của Bệnh viện thẩm mỹ Nhật Tiệm Mỹ.

“Tốt lắm, tốt quá rồi.” Yên Hạ rõ ràng đã yếu đi, “Đồ chó, ha ha ha, bây giờ mày còn nghĩ phụ nữ chúng tao cần được bảo vệ không? Mày ngây ra rồi đúng không? Mày xem, bây giờ ai đang bảo vệ ai đây.”

“Cậu đừng nói nữa, giữ sức đi.” Tòa nhà trong mắt Ngân Nha ngày càng gần, xe bay lượn lên xuống, né tránh xung quanh tòa nhà, cuối cùng lao thẳng vào tầng 3 của tòa nhà. Mảnh kính vỡ rơi xuống như thác, tiếng va chạm “leng keng leng keng” bên tai không ngừng. Hướng Tinh lại một lần nữa dùng tơ nấm giữ chặt mọi người, chỉ nghe Ngân Nha nói: “Ngay bây giờ! Nhảy ra khỏi xe!”

Bốn cánh cửa của xe bay đồng thời bật mở. Ở bên trong tòa nhà, Hạ Vũ dẫn mọi người nhảy ra khỏi xe.

Một khi họ xuống xe thì không còn là mục tiêu tấn công của phương tiện bay, nhưng điều này không có nghĩa là họ sẽ “không bị thương”. Cơn chấn động và dư chấn vẫn có thể làm tổn thương mỗi người. Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến bên trong Nhật Tiệm Mỹ, trong công ty không có một bóng người, như thể đã dọn dẹp chiến trường cho trận quyết chiến ngày hôm nay. Hạ Vũ nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai trước tiên, nhìn thấy cái nắp cống cực kỳ quan trọng đó.

“Mọi người mau xuống!”

Vừa dứt lời, một chiếc phương tiện bay xông đến phía bên trái đường, văng bụi lên. Mễ Đâu vừa định hành động thì lập tức quay đầu: “Mẹ!”

Chiếc phương tiện bay trông có vẻ sắp hỏng rồi, kính vỡ nát hoàn toàn, nòng pháo theo dõi đỏ rực, rõ ràng đã bắn hết đạn. Một cánh tay thò ra từ chỗ kính chắn gió bị vỡ, Mễ Đâu và Hướng Tinh cùng nhau chạy đến, cả hai hợp sức kéo Mễ Liên bị thương nặng ra khỏi đống sắt vụn. Họ không kịp nói gì, cứ thế chạy thẳng về phía trước.

Chiếc phương tiện bay nổ tung trên trời ngay phía sau họ!

“Cẩn thận!” Hướng Tinh chỉ kịp nói hai từ này, đè vai họ và lao xuống mặt đường. Khói nóng dày đặc ập tới, Hướng Tinh dùng tơ nấm để chống lại luồng nhiệt bùng lên. Trong khoảnh khắc, cậu ta cảm thấy đau đớn.

Cậu ta, một người vốn không nhạy cảm với đau đớn, biết mình đã bị bỏng ở đâu đó.

Khi làn khói tan đi, tay cậu ta bị nắm chặt. Hạ Vũ chạy đến kéo họ tiếp tục chạy, không có thời gian để kiểm tra vết thương của Hướng Tinh. Chiếc nắp cống bị khóa đã bị Ngân Nha phá mở, anh ta lập tức đưa Lão Quỷ và Hạ Hiểu Hiểu xuống trước. Khi anh ta quay lại để đón người, nhìn thấy khuôn mặt của Hướng Tinh thì động tác có sự khựng lại rõ rệt.

Hướng Tinh, người vốn rất yêu cái đẹp, đã bị bỏng nửa mặt. Nửa mặt bên phải chỉ còn lại màu đen cháy.

“Đi mau! Xuống mau!” Không có thời gian để hỏi nhiều, Ngân Nha túm tay Hướng Tinh ném cậu ta xuống, Lão Quỷ ở dưới đỡ lấy, động tác cũng khựng lại một chút. Tiếp theo xuống là Mễ Đâu và Mễ Liên. Mễ Liên không biết bị thương ở đâu, máu vẫn cứ trào ra từ khóe miệng.

Hạ Vũ và Mặc An cũng trượt xuống theo thang, cuối cùng là Ngân Nha. Anh ta đậy nắp cống lại, tạm thời khóa lại tiếng ồn chói tai bên ngoài đường. Vừa đặt chân xuống đất, anh ta lập tức ngồi xổm xuống, nói với Hạ Hiểu Hiểu phía sau: “Nhanh! Anh cõng em đi!” [ê khúc này nó hơi ko đồng nhất ở trên, tính cho chú cháu :)))))]

Hạ Hiểu Hiểu cũng không do dự, nhanh nhẹn trèo lên lưng kim loại của Ngân Nha. Tự mình đi thì chậm, tuyệt đối không được làm vướng chân mọi người.

Một lần nữa quay lại bên trong nhà máy điện, những ký ức thời thơ ấu sống lại rõ mồn một. Hạ Vũ vừa đứng vững, thì Mặc An bên cạnh lại không đứng vững, nếu không phải cậu đỡ một tay thì hắn đã ngã rồi.

“Em sao rồi? Chúng ta đã đến nơi rồi, cố gắng thêm chút nữa!” Hạ Vũ nắm chặt hắn.

“Em không sao, em vẫn có thể… cố gắng!” Tuy nhiên tình trạng của Mặc An cũng không tốt hơn là bao, lượng điện vượt quá giới hạn cơ thể đã khiến mắt hắn chảy ra nước mắt máu. Nước mắt trượt dài từ khóe mắt, rơi xuống đất, biến thành những viên kim cương đỏ máu.

Bình Luận (0)
Comment