Tinh Vệ (1)
Ánh sáng từ bệ tháp phản chiếu trong mắt Hạ Vũ, biến thành vô số ngọn lửa tượng trưng cho hy vọng!
Thành công rồi sao? Thành công rồi sao! Tay Hạ Vũ giữ chặt tay Mặc An, sợ rằng hắn đã hoàn toàn kiệt sức nên không thể tiếp xúc hoàn toàn với tháp tích điện. Nhà máy điện số 3 vốn đã chết lặng giờ biến thành nơi hội tụ của những ánh sáng xoắn ốc. Lúc này, Hạ Vũ như một hạt bụi sao, lại như một hạt bụi trần, trước mắt cậu như một vũ trụ thu nhỏ, lại như một đoạn gen.
Màn hình lớn hình vòm trở thành sự phản hồi duy nhất.
[Tháp tích điện số 998, chuẩn bị sạc.]
[Tháp tích điện số 998, sạc xong.]
[Tháp tích điện số 999, chuẩn bị sạc.]
[Tháp tích điện số 999, sạc xong.]
Mỗi từ xuất hiện đều gõ vào tim Hạ Vũ. Tổng cộng có 999 tháp sạc, lại nhiều đến vậy, chúng sắp xếp thành trận hình hoa sen. Cùng với ánh sáng xanh lam tái bùng cháy, đóa hoa sen màu xanh lam này cũng dần dần thành hình, mặt đất bắt đầu lún xuống.
Quả nhiên đây không chỉ là một nhà máy điện đơn thuần, nó giống như một mê cung sống.
Đôi mắt vốn không nhìn thấy gì của Mặc An cũng bắt đầu tiếp nhận ánh sáng, như thể một bàn tay dịu dàng đang đưa hắn từ thế giới xám xịt trở về thực tại. Ánh sáng không chỉ xua tan bóng tối mà còn xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, thành phố đã im lìm bấy lâu này cuối cùng cũng sắp sáng lên rồi sao?
Hắn nhìn lên vòm, từng luồng hơi nóng nhanh chóng r*t r* kh** c* th* Mặc An, bị các tháp tích điện hấp thụ mạnh mẽ, hắn đã đến đây nhiều lần. Từ lần đầu tiên đến lần gần đây nhất chỉ thắp sáng được một phần nhỏ. Lần này lượng điện đủ để khởi động lại, có thể thấy năng lượng của con chip ở thành phố Ngọc Côn khủng khiếp đến mức nào.
May mà đã bị mình hấp thụ, nếu không sẽ gây ra sự ăn mòn điện tử không thể cứu vãn, có lẽ sẽ cuốn cả nửa Trái Đất vào.
Nỗi đau như tơ tằm bóc từng lớp ra khỏi dây thần kinh, Mặc An cũng không biết mình đau ở đâu, nhưng lớp da trên bề mặt như bị lột sống một lớp, mỗi vảy cá đều đau như bị nhổ ra. Dòng điện sinh thái quá tải đi qua ngón tay hắn. Khoảnh khắc này, Mặc An chỉ là một vật dẫn sinh mệnh.
Không khí có thể truyền âm thanh, hắn có thể truyền dòng điện.
Đây là thiên phú của nhân ngư, cũng là thiên phú độc nhất vô nhị của Mặc An.
Khi tất cả các tháp tích điện hoàn thành quá trình sạc, Mặc An cuối cùng đã có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh một cách lờ mờ. Hắn không hề bước đi một bước, nhưng lại như đã bước ra khỏi Trái Đất, đến một nơi sâu thẳm vô danh trong vũ trụ, tiếp xúc với ý nghĩa của sự sống. Ánh sáng điện màu xanh lam chạy loạn xạ trước mặt và sau lưng, giống như những vì sao.
Chúng giống như những vì sao. Mặc An đột nhiên rất muốn khóc, toàn thân đều được chiếu sáng. Sự sống nên là như vậy, bình lặng và vĩnh hằng.
[Nạp năng lượng hoàn tất, tiến hành đánh thức.]
[“Kế hoạch Lấp Biển”, chính thức khởi động.]
Trong một khung cảnh ảo diệu đến rúng động lòng người, Hạ Vũ, Mặc An, Ngân Nha và Hiểu Hiểu, bốn người cuối cùng đã đến được nhà máy điện số 3, đã thấy kỳ tích mà họ mong đợi. Kế hoạch Lấp Biển cuối cùng đã bắt đầu quá trình định mệnh của nó. Thứ xoắn ốc không chỉ là tháp, mà còn là hình dạng của gen người. Công nghệ và sự sống có mối liên hệ mật thiết, không thể tách rời.
“Khởi động rồi…” Hạ Vũ không kìm được mà cảm thán.
Không chỉ các tháp điện khởi động, mà sàn nhà dưới chân họ đã biến thành một cái phễu sâu, đưa họ đến một nơi nào đó. Nhưng cảm giác chấn động này lại dịu dàng, không gây tổn thương. Dù họ đã mấy lần không đứng vững nhưng cũng không hề sợ hãi. Cùng lúc đó, cánh cửa lớn của nhà máy điện cũng sáng lên. Cánh cửa từng nhốt họ ở bên ngoài, chỉ có thể vào được bằng axit.
Những con số trên cánh cửa, trên tường và trên vòm cùng lúc được thắp sáng.
Những con số rất đơn điệu và khô khan, chỉ có 0 hoặc 1 hoặc 2. Chỗ này nhấp nháy một cái, chỗ kia nhấp nháy một cái, làm người ta lóa mắt, như một chuỗi mã đang tự vận hành, phân tích vạn vật và ý thức logic của thế giới.
“Bên trong này toàn là chữ.” Ngân Nha vẫn đang cõng Hạ Hiểu Hiểu.
“Trước đây tôi cứ nghĩ chỉ có trên cửa khắc hoa văn và số, không ngờ trên tường và vòm cũng toàn bộ là. Trên cửa chỉ có 0 và 1, trên tường và vòm có 2.” Ánh mắt Hạ Vũ đảo một vòng, cuối cùng ngón tay và tầm nhìn cùng lúc dừng lại ở hốc mắt Mặc An, “Còn đau không? Có nhìn thấy anh không?”
Mặc An dùng lòng bàn tay nóng hổi đè lên ngón tay cậu, lòng bàn tay hắn hơi đen lại vì dòng điện sinh thái quá tải đi qua, “Nhìn thấy rồi… Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Đúng vậy, bây giờ họ phải làm gì? Hạ Hiểu Hiểu nhẹ nhàng vỗ lưng Ngân Nha: “Cho em xuống đi.”
“Không sao, với anh thì em không có trọng lượng.” Ngân Nha thành thật nói.
“Nếu lát nữa có nguy hiểm thì anh hãy tiếp tục cõng em, bây giờ em có thể tự đứng được.” Hạ Hiểu Hiểu kiên quyết muốn xuống, Ngân Nha không còn miễn cưỡng nữa, khẽ khuỵu gối đặt cô bé xuống. Khi hai chân đã chạm đất, Hạ Hiểu Hiểu gầy gò đứng loạng choạng một lúc, vẻ mặt đầy suy tư.
“0… 1, và 2.” Cô bé vừa nói vừa nhắm mắt lại.
Cô bé đang suy nghĩ? Hay là lại nhớ ra điều gì? Hạ Vũ rất muốn hỏi, nhưng lúc này tuyệt đối không thể làm phiền cô bé, vì vậy cậu dùng tay mình áp vào lòng bàn tay em gái. Ánh sáng xanh lam vừa rồi còn ở trước mắt bỗng chốc tan biến, cậu lại một lần nữa rơi vào đại dương ký ức của em gái. Đến khi trước mắt sáng bừng, Hạ Vũ đã trở lại phòng nghiên cứu.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, có thể thấy một đôi bàn tay rất nhỏ, giống như của một em bé sơ sinh.
Những người này đang làm thí nghiệm trên Hiểu Hiểu khi còn là một em bé ư? Mặc dù đã biết Bệnh viện Phẫu thuật Thẩm mỹ Nhật Tiệm Mỹ không có tính người, nhưng Hạ Vũ vẫn sốc trước sự tàn nhẫn của họ.
“Nó rốt cuộc là làm gì? Chúng ta phải nghiên cứu cái gì ở nó?”
“Nói là người tổng hợp gen sứa, nên được gửi tới.”
“Hừ, sứa? Bây giờ người tổng hợp gen nhiều như vậy, chủng loại phong phú, ai lại rảnh rỗi nghiên cứu một thứ như thế? Có phải dự án của ai đó thất bại, muốn quẳng cho chúng ta!”
“Không phải, đây là lệnh từ cấp trên cao nhất, nghiên cứu từng phần cơ thể thí nghiệm, và phải đảm bảo thí nghiệm thể sống sót. Hôm qua đã tiến hành ca phẫu thuật đầu tiên, ngón tay của thí nghiệm thể có thể tự chữa lành. Trọng tâm nghiên cứu hôm nay là liệu protein sinh học có thể đảo ngược được hay không.”
“Các người muốn đốt nó? Vậy thì làm đi, và mau chóng tìm ra tung tích của Vương Linh!”
Phía sau nam nghiên cứu viên là một màn hình, nhân vật chính trên màn hình vẫn là Giáo sư Vương Linh. Chỉ là bà ấy trông không già nua như trong đoạn video lần trước, đây có lẽ là video cuộc họp khi bà còn trẻ.
Vương Linh trẻ tuổi cầm một màn hình điện tử nhỏ, cúi đầu nói: “…Và hệ nhị phân mà chúng ta có thể hiểu, là một hệ thống kỹ thuật với cơ số 2. Trong hệ thống này, chỉ có hai ký hiệu 0 và 1 để biểu thị giá trị, chỉ duy nhất hai ký hiệu này. Hệ thống này là hệ đếm được sử dụng rộng rãi nhất trong công nghệ tính toán, chúng ta đều biết cơ số của nó là 2, và cũng biết quy tắc tiến vị của nó là ‘cứ hai lại lên một’, quy tắc vay là ‘vay một được hai’.”
“Đây vốn là cội nguồn của mọi hệ đếm, cũng là ý định ban đầu của đội ngũ sáng lập Nữ Oa. Nhưng gần đây, thông qua nghiên cứu, chúng tôi phát hiện, trong thế giới gốc của hệ nhị phân của Nữ Oa, đã xuất hiện một đơn vị hoàn toàn mới.”
“2.”
“Đây không phải là giá trị do con người đặt ra cho nó, nhưng cũng không phải là mã lỗi. Tóm lại, chúng tôi có lý do để tin rằng, đây là ý thức tự thân của Nữ Oa đã tách khỏi hệ nhị phân, từ đó sinh ra con số mà nó tự hiểu.”
“Bây giờ nó không chỉ có 0 và 1, mà còn có 2. Điều này rất dễ hiểu đối với con người, nhưng đối với một trí tuệ nhân tạo chưa từng thấm nhuần ý thức số, độ khó không kém gì việc tự tạo ra năng lượng từ hư không.”
“Nữ Oa đang thức tỉnh, điều này đã trở thành sự thật, và sự thức tỉnh này là một sự tiến hóa tốt. Trí tuệ nhân tạo từ xưa đến nay luôn là một vấn đề nguy hiểm.”
“Sáng nay, tôi đã nhận được thông tin mới nhất từ Nữ Oa, đây là lần đầu tiên Nữ Oa chủ động giao tiếp với con người. Tôi tin rằng, nó đã chờ đợi từ rất lâu.”
“Nội dung giao tiếp được dịch từ mã code, là một câu nói mang đậm văn hóa phương Đông, trích từ chương 42 của ‘Đạo Đức Kinh’.”
“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.” => “Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật.”
Ba sinh vạn vật… ba sinh vạn vật! Hạ Vũ lập tức mở mắt, cũng buông tay em gái ra. Cậu lại nhìn xung quanh, trên cánh cửa là 0 và 1, trên tường và vòm là 2, và nơi này gọi là gì?
Nhà máy điện số ba.
Nhà máy điện số ba không đại diện cho sự tàn sát và kết thúc, mà là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Ngay trong khoảnh khắc này, ánh sáng xanh lam rực rỡ và lộng lẫy trong tầm mắt bỗng chốc mờ đi, và những con số 0, 1 và 2 cũng mất đi sức sống, biến thành những vật chất xám xịt. Sự rung động dưới chân cũng ngừng lại, kế hoạch lấp biển rõ ràng đã bị kẹt lại, đứng yên tại chỗ.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại không tiếp tục nữa!” Ngân Nha nhận ra sự thay đổi, ngay lập tức cầm vũ khí lên.
Trên vòm hiện lên một dòng chữ.
[“Kế hoạch ‘Lấp biển’ gặp phải sự xung đột năng lượng, đã bị đình chỉ.”]
“Tại sao lại bị đình chỉ? Có phải Nữ Oa làm không?” Mặc An nhìn quanh một lượt, khi hắn muốn hỏi Hạ Vũ, lại thấy trên mặt Hạ Vũ có một vẻ mặt như đã thấu hiểu mọi thứ.
Linh Thạch: [Mọi người, nhà máy điện số ba vừa bị một lượng lớn dòng điện không xác định tấn công, cuộc tấn công đến từ dưới lòng đất. Vì vậy bây giờ…]
“Tại sao? Nữ Oa không thể can thiệp vào đây mà?” Ngân Nha hỏi.
Giọng nói từ vòng tay lúc được lúc mất, giọng của Linh Thạch lúc to lúc nhỏ.
Linh Thạch: [Nguyên nhân chưa rõ, nhưng… mặc dù tôi không muốn nói điều này, các bạn, kế hoạch của chúng ta đã thất bại rồi. Nhà máy điện số ba là chìa khóa để đóng Nữ Oa, nhưng rõ ràng là…]
“Chìa khóa để đóng Nữ Oa?” Hạ Vũ lại giơ cổ tay lên, nhìn chiếc vòng tay có thể kết nối với Linh Thạch, “Cô chắc chứ?”
Linh Thạch: [Theo suy đoán trước đó.]
“Trước đó tôi cũng suy đoán nơi này là chìa khóa để đóng trí tuệ nhân tạo, nhưng tôi không hề suy đoán nơi này là chìa khóa để đóng Nữ Oa.” Hạ Vũ v**t v* màn hình vòng tay, đây là thứ cuối cùng Giáo sư Vương Cầm để lại cho cậu trước khi qua đời, “Nuôi lớn Mặc An, đi ngắm biển, cứu thế giới… thì ra lời của Giáo sư Vương là có ý này.”
Linh Thạch: [Ý gì?]
“Ý là, nhà máy điện số ba chưa bao giờ được xây dựng để đóng Nữ Oa, tác dụng của nơi này không phải là đóng, mà là khởi động lại.” Hạ Vũ nói.
Mặc An và Ngân Nha ngay lập tức quay sang nhìn cậu, ngay cả động tác của Hạ Hiểu Hiểu cũng nhanh hơn nhiều, đầy nghi hoặc nhưng lại hoàn toàn tin tưởng, cho dù Hạ Vũ bây giờ có nói ra điều gì vô lý hơn nữa, cô bé cũng sẽ kiên định lựa chọn tin tưởng.
Hạ Vũ nhìn màn hình vòng tay, từng chữ một nói rõ ràng: “Bởi vì, Nữ Oa chưa bao giờ phản bội.”
“Nữ Oa đã bị cưỡng chế đóng lại trong vụ phản bội đó. Trí tuệ nhân tạo thay thế, từ trước đến nay đều là anh, Linh Thạch.” [đổi xưng hô nhen, do Linh Thạch là nam chứ không phải là nữ, lúc đầu bản tiếng trung nó để nghĩa chung là “bạn” chứ ko phân giới tính nên tui định dạng nó là nữ, khúc cuối mới biết giới tính là nam nhen.]
“Nữ Oa, không hề phản bội loài người. Kể từ ngày đó, Nữ Oa chưa bao giờ xuất hiện, vẫn luôn là anh.”
“Nhà máy điện số ba tồn tại để khởi động lại máy chủ của Nữ Oa.”
Vòng tay của Hạ Vũ nhấp nháy hai lần.
Màn hình nhỏ từ màu xanh lam chuyển sang màu đỏ.
Trên màn hình đỏ hiện lên một biểu tượng văn bản: ^_^