Ăn Mòn Điện Tử
Trước mắt là một đôi mắt tuyệt đẹp.
Hạ Vũ nghi ngờ mình đã bất tỉnh, nghi ngờ hiện tại thực ra đang nằm mơ. Sao bỗng nhiên lại nhìn rõ đôi mắt của Mặc An đến thế?
Mắt của Mặc An cũng giống như người bình thường, nhưng trông lại nhỏ xíu như một đứa trẻ con… Hạ Vũ vô thức đưa tay ra, nhưng chạm vào vẫn là trứng cá.
Ồ, đúng rồi, cá con vẫn chưa nở.
Thế là Hạ Vũ đặt trán mình vào, áp chặt lên trứng cá. Cậu quá lạnh, dù đã phẫu thuật nhiều lần cũng chưa từng khó chịu như thế này. Cơ thể dường như không thể cử động được nữa, toàn thân cứng đờ. Nhưng cái lạnh lại bị sự ấm áp đánh bại, khi ánh sáng từ trứng cá ngày càng mạnh, Hạ Vũ như chìm vào dòng nước nóng ấm áp.
Dòng hải lưu có cảm giác như thế này không? Hạ Vũ không kìm được mà tưởng tượng. Hiện tại cậu cũng đã hiểu ra một điều, đó là tại sao mấy lần ngủ trước đều cảm thấy ấm áp, hóa ra không phải vì mặc nhiều quần áo, mà là vì Mặc An đang lén lút tỏa nhiệt.
Quả nhiên… là một quả trứng duy trì nhiệt độ!
Hạ Vũ ôm chặt lấy trứng cá, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Còn Mặc An thì không thể ngủ được nữa, đây là lần đầu tiên hắn ở gần như vậy để quan sát khuôn mặt của sứa nhỏ.
Chắc là ngủ rồi nhỉ? Mặc An chỉ có thể nhìn thấy một đường nét, phần còn lại hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng. Vừa nãy lớp vỏ ngoài của trứng cá dường như đã đóng băng, sao thế giới bên ngoài lúc nóng lúc lạnh vậy?
Đây rốt cuộc là một thế giới như thế nào chứ? Thật khác biệt so với đại dương ổn định.
Vậy thì, “ích kỷ” và “cướp đoạt” là gì? Mặc An áp trán mình vào trán Hạ Vũ, trong giây phút này hắn hoàn toàn quên đi sự ngăn cách của màng trứng, tình nguyện tin rằng sự tiếp xúc của họ là thật. Hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hạ Vũ, và hình dạng vầng trán đầy đặn của cậu.
Sắp rồi, sắp rồi… chắc là sắp được gặp mặt rồi nhỉ? Mặc An cụp mắt xuống, những sợi lông mi mềm mại trong nước ối mềm mại như những xúc tu san hô. “Ích kỷ”, “cướp đoạt” — rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Nhiệt độ trên mặt đất ngày càng lạnh, khí hậu đã xuống thẳng âm 20 độ C. Hệ thống sưởi ấm ở tầng giữa lại rất ổn định, cách cửa sổ kính lớn, vô số người ngóng ra ngoài, nhìn ngắm thành phố Thanh Diệu bị bao phủ bởi băng giá.
Trên màn hình chiếu khổng lồ liên tục phát sóng hiện trạng của thành phố Thanh Diệu, nhìn ra xa đã trở thành một thế giới băng tuyết, ngay cả cảng biển gần bờ cũng đóng băng. Không ai biết trận bão tuyết này từ đâu đến, nhưng theo lời Nữ Oa, là do hệ thống không khí bị trục trặc gây ra.
Là thật sao? Một số người không hoàn toàn tin tưởng.
Các thành phố công nghệ cao quá phụ thuộc vào trí tuệ nhân tạo. Nữ Oa đã phản bội và thiết lập lại các quy tắc xã hội, vậy nên nó hoàn toàn có thể cố tình làm hệ thống trục trặc. Nó có thể tỉ mỉ tạo ra một trận cực lạnh, một trận mưa axit. Nó đã đi ngược lại logic cơ bản nhất của mình – trung thành với loài người.
Chỉ trong vỏn vẹn 90 năm, Nữ Oa đã từ một máy chủ phục tùng con người trở thành kẻ thù công khai của thế giới, hay nói đúng hơn là kẻ thống trị.
“Nghe nói, bên ngoài vẫn còn một số người kháng chiến.” Trong đám đông vẫn có tiếng thì thầm, “Liệu họ có trụ nổi không?”
“Không biết, theo tôi thì nên bỏ cuộc thôi. Nữ Oa tuy do con người tạo ra, nhưng giờ nó rõ ràng đã mất kiểm soát, và ưu việt hơn chúng ta ở mọi mặt.” Người trả lời tiện tay nhìn lên bầu trời, các thiết bị giám sát trên tòa nhà dệt thành một mạng lưới dày đặc, bất kỳ hành vi bất thường nào cũng sẽ bị coi là phản bội Giáo hội toàn năng cơ khí.
“Haizz.” Lại có người khẽ thở dài, “Là chúng ta sơ suất rồi. Nghe nói năm xưa khi nghiên cứu Nữ Oa đã chia thành hai phe. Một phe chủ trương trao quyền, tin tưởng vào sự trung thành của trí tuệ nhân tạo đối với loài người. Một phe chủ trương chuẩn bị chiến đấu, để lại một trí tuệ nhân tạo khác kiềm chế Nữ Oa, phòng hậu họa. Bây giờ xem ra chúng ta đều đã sai. Toàn bộ camera trên thế giới đều là mắt của Nữ Oa, chúng ta làm sao mà đấu được…”
“Suỵt, đừng nói nữa, camera đang chú ý đến phía chúng ta rồi.” Có người nhắc nhở.
Mọi cái miệng đang háo hức muốn nói lại im bặt, mọi người dùng ánh mắt thay thế mọi lời nói. Họ không thể nhìn nhau, giao tiếp bằng mắt quá nhiều cũng có thể gây nghi ngờ cho Nữ Oa. Mọi ánh nhìn đều hướng ra bên ngoài, như thể đang tìm kiếm một lối thoát.
“Trời ơi! Bên ngoài có người!” Cho đến khi một tiếng hét phá vỡ màn kịch câm ăn ý đó.
Có người? Làm sao có thể? Lần này, mọi ánh mắt đều có nơi để đặt. Lúc này, trên đường phố chỉ có vô số người máy đang hoạt động, chúng không sợ hãi, không sợ lạnh, vào lúc hoàng hôn, chúng tạo ra những ánh sáng lạnh lẽo hơn cho toàn bộ thành phố Thanh Diệu u ám, được tạo thành từ vô số đốm sáng đỏ.
Nhưng thực sự có một người đang đi bộ trên đường phố, không mảnh vải che thân.
“Người này đang tìm chết!” Một người lập tức nói, anh ta sẽ chết cóng ngay lập tức.
Nhưng không ai có thể nhìn thấy kết cục của anh ta, màn tuyết bay phủ kín lớp kính.
14 giờ sau, Hạ Vũ cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Tinh Vệ: [Chào buổi sáng, Hạ Vũ.]
“Chào buổi sáng.” Hạ Vũ vẫn chưa có ý định rời khỏi chăn, cậu nằm cuộn tròn bên cạnh trứng cá. Mọi thứ trước khi ngủ lại hiện về trong đầu cậu, cậu nhớ nhiệt độ của Mặc An, và cả đôi mắt của Mặc An.
Bây giờ nhiệt độ của trứng cá đã không còn quá nóng, nhưng vẫn giống như một lò sưởi nhỏ, ấm áp sưởi ấm cơ thể cậu và Mễ Đâu. Mễ Đâu thậm chí còn hoàn toàn áp sát vào trứng cá, như thể không thể tách rời dù chỉ một giây.
Tinh Vệ: [Một tin tốt, bão tuyết bên ngoài đã ngừng, hệ thống thời tiết đã hoạt động trở lại.]
Hạ Vũ khẽ hỏi: “Vậy tin xấu là gì?”
Tinh Vệ: [Tin xấu là, sau này các cậu sẽ không còn cơ hội đi trộm đồ nữa, kế hoạch trộm cắp của cậu hoàn toàn tan thành mây khói. Thành phố đã khôi phục lại sản xuất và sinh hoạt như trước đây, các cậu phải tìm cách để sinh tồn.]
“Cái này không còn là tin xấu nữa, tớ đã có một chút chuẩn bị tâm lý, nhưng chỉ là một chút thôi.” Hạ Vũ gật đầu nói, khi cậu nhìn lại vào bên trong trứng cá, Mặc An không trôi nổi lại gần.
Đối phương chắc đang ngủ. Hạ Vũ vừa nghĩ vậy thì nghe thấy tiếng Mễ Đâu ngáp, xem ra người bạn nhỏ kia của cậu cũng đã tỉnh dậy.
“Ha…” Mễ Đâu dốc sức vươn thẳng hai tay, “Tớ đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ ấm áp lắm, ấm áp lắm.”
“Không phải mơ, là Mặc An rất ấm áp.” Hạ Vũ quay sang cậu bé, cười khúc khích, “Mặc An là… một con cá biết tản nhiệt à? Tinh Vệ, Tinh Vệ, cậu có biết về nhân ngư không? Nhân ngư đều có khả năng tỏa nhiệt sao?”
Tinh Vệ: [Xin lỗi, thông tin về nhân ngư tạm thời chưa được mở cho tôi.]
“Cái gì? Là Mặc An à? Tớ nói mà… Trong mơ tớ ôm một con gấu to ấm áp, hóa ra là cậu ấy.” Mễ Đâu co ro trong chăn, hoàn toàn không muốn thò đầu ra, “Mặc An thật lợi hại.”
“Là Mặc An đã giúp chúng ta sống sót.” Hạ Vũ khoác chăn ngồi dậy, đi chuẩn bị chất dinh dưỡng. Lúc này, căn phòng an toàn đã trở thành một nơi thực sự “an toàn”, không hề có dấu vết băng giá, rất ấm áp, hoàn toàn không thể thấy được bức tường và cánh cửa suýt chút nữa đã đóng băng.
Ngay cả khi chân trần dẫm lên sàn nhà cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, xem ra bên ngoài hẳn là ấm áp như mùa xuân rồi.
Hạ Vũ không chỉ mang kim tiêm dinh dưỡng mà còn mang cả nước uống. Cậu và Mễ Đâu cần phải ăn no mới có thể nghĩ cách, còn Mặc An cần 5 ống tiêm để duy trì năng lượng cho một ngày. Đợi tiêm xong cho Mặc An, cậu và Mễ Đâu mới bắt đầu ăn. Lượng thức ăn của hai đứa trẻ không quá lớn, nên vấn đề thiếu lương thực chưa phải là cấp bách.
Nhưng điều này không có nghĩa là sau này sẽ không cấp bách.
“Chúng ta phải nghĩ ra một cách.” Sau khi ăn xong một hộp đồ hộp, Hạ Vũ là người đầu tiên nói ra suy nghĩ của mình, “Tớ muốn đến tầng giữa.”
“Cậu đến đó làm gì?” Mễ Đâu chăm chú lắng nghe.
“Tớ đến đó tìm việc làm, chắc chắn có việc tớ có thể làm. Cậu và Mặc An cứ ở lại đây, tớ kiếm được tiền sẽ mua đồ về cho các cậu ăn.” Hạ Vũ nói.
Tinh Vệ: [Đây là một cách hay. Theo những gì tôi biết, tầng giữa đang tuyển người mới.]
“Tuyển người mới? Không thể nào.” Dù tuổi của Mễ Đâu còn nhỏ, nhưng cậu bé rất quen thuộc với môi trường làm việc bên ngoài. “Từ khi tớ còn nhỏ đã không thấy mỏ quặng tuyển người nữa rồi. Rất nhiều công việc đã bị trí tuệ nhân tạo và người máy thay thế, ngay cả người được biến đổi gen cũng khó tìm việc. Mẹ tớ đã nói vậy…”
Tinh Vệ: [Trước đây đúng là như cậu nói, nhưng hiện tại tất cả các khu vực trên thế giới đều xuất hiện tình trạng ‘ăn mòn điện tử’, cần công nhân giá rẻ vào các khu vực ăn mòn để thu hồi các linh kiện điện tử, tiện thể giải cứu những người sống sót.]
“Nghe đã thấy nguy hiểm rồi.” Mễ Đâu rùng mình.
“Thế nào là ‘ăn mòn điện tử’? Sao tớ chưa từng nghe nói đến?” Hạ Vũ vừa uống nước ừng ực vừa hỏi.
Tinh Vệ: [Là một chứng bệnh thông minh xuất hiện sau khi Nữ Oa phản bội. Trong một khu vực nhất định xuất hiện hiện tượng không gian bị bóp méo và tàn sát lẫn nhau, bao gồm nhưng không giới hạn ở con người, dị chủng, vật chủ ký sinh, người ký sinh, người máy hoàn toàn, người máy bán phần. Những nhân vật trung tâm trong khu vực ăn mòn sẽ có chip hoặc linh kiện cơ khí ‘biến chất’, mục đích chính là thu hồi vật phẩm này. Cứu người chỉ là thứ yếu, hơn nữa phần lớn các khu vực ăn mìn không có người sống sót. Tin xấu là thực sự nguy hiểm, tin tốt là thù lao hậu hĩnh. Hiện tại, một khu vực thối rữa đưa ra mức giá là 50.000 điểm, đủ để đổi lấy 50 ống tiêm dinh dưỡng năng lượng cao.]
“50! 50 ống tiêm đó!” Hạ Vũ hoàn toàn phấn khích khi nghe câu này, “Thế thì tốt quá rồi, tớ sẽ đi.”
“Khoan đã, khoan đã, cậu đừng vội vàng thế.” Mễ Đâu không muốn dội gáo nước lạnh, nhưng những chuyện này đối với họ là nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi, “Nếu chúng ta là người lớn thì đương nhiên có thể đi, nhưng chúng ta đều là trẻ con mà…”
Đúng rồi, họ đều là trẻ con, sẽ không có nhóm linh kiện nào chịu dẫn họ đi kiếm tiền đâu.
Tinh Vệ: [Muốn nghe lời khuyên của tôi không?]
Hạ Vũ nóng lòng: “Cậu nói mau đi.”
Tinh Vệ: [Các cậu cần nghỉ ngơi, tốt nhất là nghỉ vài ngày để bù đắp những tổn thất cho cơ thể. Mấy ngày này tôi sẽ thu thập các từ khóa ‘ăn mòn điện tử’ hiện có, để giúp các cậu giảm thiểu sự chênh lệch thông tin. Như vậy dù các cậu thực sự tham gia nhóm linh kiện cũng sẽ không bị động. Ngoài ra, tôi đề nghị các cậu nên tham quan nhà máy điện, mặc dù hiện tại tôi không biết các cậu vào đó làm gì, nhưng bản đồ mặt bằng tôi nhận được cho thấy nhà máy điện rất lớn.]
Nghe có vẻ đây là lời khuyên tốt nhất lúc này, Hạ Vũ cũng không có lựa chọn thứ hai. Thế là cậu và Mễ Đâu sau khi ăn xong liền rời khỏi căn phòng an toàn. Để Mặc An không sợ hãi khi thức dậy không tìm thấy mình, họ còn mang theo Mặc An. Đây là lần đầu tiên họ bước vào bên trong nhà máy điện số 3, không ai biết điều gì đang chờ đợi họ.
Bước lên bậc thang, họ rời khỏi căn phòng an toàn dưới tầng hầm, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát xung quanh. Các kênh dẫn nước nằm hai bên cửa kim loại khổng lồ, và trên cánh cửa, kỳ lạ thay, lại khắc đầy hai con số “1” và “0”, chúng tạo thành những đường thẳng đứng, trông như những tổ hợp cổ xưa khiến người ta khó hiểu.
Bộ thu hình bầu dục không có bất kỳ hoa văn nào trên bề mặt lại trông đặc biệt kỳ lạ.
Đây mới chỉ là lối vào, vậy bên trong thì sao? Hạ Vũ đương nhiên không hiểu gì về số 1 hay số 0, đây chỉ là hai con số cơ bản nhất, ai lại dùng chúng để khắc thành hình ảnh chứ? Chẳng lẽ là một loại chữ viết?
Sự nghi ngờ này luôn tồn tại, cho đến khi họ bước vào bên trong nhà máy điện, sự nghi ngờ lên đến đỉnh điểm.
Tinh Vệ: [Thấy không? Bản đồ mặt bằng của nhà máy điện là một hình tròn, một hình tròn rất hoàn hảo, rất hoàn hảo. Nó được chia thành 3 tầng, hiện tại các cậu đã đến tầng ngoài cùng.]
“Tầng này có gì vậy? Là máy phát điện sao?” Hạ Vũ và Mễ Đâu đồng thời nhìn về phía những thiết bị này, chúng như những vòng xoắn ốc đang dâng lên, từng lớp từng lớp. Chỉ có điều bề mặt của chúng phủ một lớp bụi dày, xem ra nơi này đã lâu không có người lui tới.
Tinh Vệ: [Xin lỗi, tôi tạm thời không có quyền truy cập, tôi tin rằng sau này khi tôi được phát triển thêm sẽ có thể giải đáp cho các cậu một vài điều. Tuy nhiên, tôi có thể cung cấp một thông tin hữu ích, đó là khi lượng điện dự trữ đủ, cánh cửa dẫn vào bên trong sẽ mở. Hiện tại, toàn bộ nhà máy điện số Ba đang ở trạng thái ngủ đông, nó có thể khởi động lại.]
“Cần đủ điện mới khởi động lại được sao? Chúng ta tìm điện ở đâu bây giờ?” Hạ Vũ cảm thấy nhiệm vụ này quá khó, còn phi lý hơn cả việc giải cứu thế giới.
“Không phải dùng Mặc An chứ?” Mễ Đâu cười hì hì chỉ vào trứng cá sau lưng, rõ ràng chỉ là nói đùa.
Hạ Vũ vội vàng lắc đầu: “Sao có thể được… Lần trước cậu cũng thấy rồi đó, Mặc An phóng điện rất yếu, cậu ấy chỉ có thể dọa lũ đỉa bỏ chạy thôi. Xung quanh ít nhất có mấy trăm cái tháp kim loại hình xoắn ốc, e rằng cần đến hàng ngàn con Mặc An mới đủ.”
“Ha ha ha ha, cũng đúng nhỉ!” Mễ Đâu vỗ vỗ đầu, “Thôi được rồi, giờ chúng ta tham quan xong rồi, tiếp theo là nghỉ ngơi thật tốt, rồi chuẩn bị ra ngoài kiếm tiền thôi! Tớ cũng muốn đến tầng giữa xem sao, mẹ tớ nhất định đang đợi tớ ở đó!”
“Chắc chắn rồi!” Hạ Vũ đưa tay ra móc ngoéo với cậu bé, những đứa trẻ ngây thơ đã sớm bỏ những thiết bị phức tạp này ra khỏi đầu. Vì vậy, không ai để ý đến chiếc camera giám sát ở chỗ khuất đã lóe sáng trong tích tắc. [hmmm, mọi người vừa đọc truyện vừa suy luận nhen, tui thấy tác giả có mấy cú xoay ko ngờ đó =))))]
Mấy ngày tiếp theo, họ làm theo lời khuyên của Tinh Vệ để nghỉ ngơi, không chỉ là điều chỉnh trạng thái, hai người và Mặc An cũng tương tác với nhau ngày càng nhiều. Mặc An thường xuyên dùng đuôi gõ vào thành trong, dùng cách này để báo hiệu sự tồn tại của mình, chỉ là một khi vẫy đuôi mạnh quá sẽ làm rách vây đuôi nhiều dây thần kinh, rất đau.
Đến khi được bốn năm ngày, thức ăn của Hạ Vũ và Mễ Đâu sắp hết, điều đáng sợ nhất là kim tiêm dinh dưỡng cũng sắp hết rồi.
“Mễ Đâu, hôm nay cậu chăm sóc Mặc An, tớ ra ngoài xem làm sao kiếm kim tiêm dinh dưỡng về.” Sáng hôm đó, Hạ Vũ dứt khoát đi đôi giày mới.
“Nhưng cậu có thể làm gì được chứ?” Mễ Đâu lo lắng thay cậu.
“Tớ… tớ…” Hạ Vũ cúi đầu nhìn, thứ duy nhất cậu có thể dùng được là cơ thể mình, “Tớ còn cơ thể, tớ có thể nghĩ cách khác.”