Thời khắc săn mồi
Quả trứng cá khổng lồ xẹp đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mọi người há hốc mồm kinh ngạc nhìn một nhân ngư trượt ra từ trong trứng, giống như trứng gà vỡ, lòng đỏ trứng chảy ra ngoài. Và còn có thể nhìn ra con nhân ngư này rất nhỏ, là một đứa trẻ con.
Là một bé trai.
Đuôi cá màu bạc dài hơn cả nửa thân trên của nó rất nhiều, vây đuôi lớn bán trong suốt xòe ra như chiếc quạt, trên đó dính đầy chất nhầy trong suốt và máu màu xanh nhạt, những xương cá trong suốt chia đều hai bên vây đuôi, uốn lượn vô số mạch máu màu xanh nhạt. Trên rốn nó còn có một sợi dây rốn màu xanh nhạt, nhưng đã đứt một nửa, đang chảy máu.
Những vảy cá màu bạc không chỉ phủ kín đuôi nó mà còn phủ cả vùng eo, khuỷu tay. Đôi tai khác biệt hoàn toàn so với tai người vô cùng nổi bật, như thể trên tai mọc cánh. Mái tóc màu bạc rất dài, dài quá xương bả vai.
Bỗng nhiên, một ngụm nước từ miệng nó trào ra, rồi hắn bắt đầu ho, cố gắng hít thở, đôi mắt vẫn chưa mở. Ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, tiếng ho của nó dừng lại, chớp mắt thật nhanh, cơ thể nhờ chất nhầy trượt về phía hồ nước.
“Bõm!”
Trong chớp mắt, con nhân ngư nhỏ vừa nãy còn ở trước mắt họ đã biến mất, trượt vào trong hồ làm mát khổng lồ của nhà máy rác. Cùng với việc nó trượt xuống, quả trứng cá vừa nằm phẳng trên bờ cũng bị nó kéo xuống nước, cùng nhau chìm xuống đáy hồ, không để lại dù chỉ một bọt nước.
Trên mặt đất chỉ còn lại chất nhầy trong suốt, nếu không phải vũng chất nhầy này còn đó, toàn bộ quá trình vừa diễn ra thực sự quá sức tưởng tượng và khó tin đối với mọi người. Mễ Đâu và Hạ Vũ không chỉ kinh ngạc, có thể nói là sợ đơ người.
Đặc biệt là Hạ Vũ, Mặc An em ấy sao rồi? Trứng cá có phải đã bị vỡ sớm không! [sẽ đổi xưng hô ở đây nhé, do Mặc An nhỏ tuổi hơn Hạ Vũ]
Nếu nở sớm, điều đó đồng nghĩa Mặc An sẽ tiếp xúc oxy sớm, vậy có phải ngay khoảnh khắc đó hắn đã chết rồi không? Toàn thân Hạ Vũ lạnh toát, mắt mở to hết cỡ, cố gắng nhìn xuống mặt nước hồ, hy vọng Mặc An có thể nổi lên từ đáy hồ.
Nhưng hy vọng của cậu hoàn toàn tan biến, mặt nước hồ không có bất kỳ phản ứng nào, đúng là đá chìm đáy biển.
“Vừa rồi đó là cái gì?” Một người đàn ông đang giữ Hạ Vũ cuối cùng cũng phản ứng lại.
“Mẹ kiếp! Là nhân ngư sống!” Người đàn ông thấp nhất chửi thề một tiếng, buông tay Hạ Vũ ra, “Cứ tưởng bắt được một con sứa đã là lời rồi, không ngờ tên nhóc còn mang theo một con lớn hơn nữa! Chúng ta bắt được dị chủng rồi!”
“Mà còn là một đứa trẻ con, bắt được nó dễ như trở bàn tay!” Lại một người đàn ông khác buông Hạ Vũ ra. Cân nhắc xong, họ đồng thời bỏ rơi con sứa có khuyết tật, lao tới dị chủng thật sự.
“Không được bắt! Các người không được bắt em ấy!” Nhưng Hạ Vũ bật dậy tóm lấy chân một người, dù bị những người này kéo lê cũng phải ngăn cản họ.
“Cút! Một lát nữa tao xử lý mày!” Tuy nhiên, cân nặng của Hạ Vũ không đáng kể trong mắt người trưởng thành, một người đàn ông dễ dàng đá văng cậu ra. Hạ Vũ lăn hai vòng mới dừng lại, cố gắng đứng dậy tiếp tục ôm lấy chân họ, nhưng những người này đã chạy đến mép hồ nước.
Sự cuồng nhiệt thể hiện trong mắt họ khiến Hạ Vũ và Mễ Đâu sợ hãi, khắc sâu vào ký ức của Hạ Vũ.
Và mặt nước ban nãy vẫn yên ắng cuối cùng cũng bắt đầu gợn sóng, ban đầu chỉ là một bong bóng rất nhỏ nổi lên, rồi vỡ tan trên mặt nước. Những gợn sóng mà nó tạo ra không đáng kể, mặt nước nhanh chóng trở lại yên bình. Nhưng ngay sau đó lại có thêm một bong bóng nổi lên, sau khi vỡ tan mặt nước không thể trở lại yên bình nữa.
Số lượng lớn bọt khí nổi lên, như thể bên dưới ẩn chứa một suối nguồn. Máu tươi màu xanh nhạt cũng theo đó tuôn ra ồ ạt, nhuộm xanh cả một lớp mặt nước, rõ ràng bên dưới đã xảy ra tình trạng “chảy máu lớn”.
“Mau lên! Chúng ta tranh thủ bây giờ vớt thằng nhóc này lên! Có nó rồi, nếu ngày đó thực sự đến thì sẽ ổn thôi!” Người đàn ông thấp nhất nhảy vọt xuống nước, làm bắn tung tóe rất nhiều nước. Những người khác cũng theo sau nhảy xuống nước, không chút do dự.
Hạ Vũ vùng vẫy đứng dậy, lao thẳng về phía bờ hồ. Mặc An ở dưới đó, những người này xuống nhất định sẽ bắt em ấy!
“Cậu làm gì đấy!” Mễ Đâu túm chặt lấy cậu.
“Tớ xuống cứu Mặc An, em ấy… em ấy vừa mới nở, em ấy sẽ chết mất!” Hạ Vũ lại định nhảy xuống, nhưng cậu lại một lần nữa bị Mễ Đâu chặn lại. Mễ Đâu không nói gì thêm, nhặt lấy cây gậy sắt trên đất rồi nhét vào tay Hạ Vũ.
“Cậu ngốc à, mấy người đó chắc chắn là người biến đổi gen cá, họ bơi giỏi lắm! Cậu có xuống đó chắc chắn không đánh lại họ đâu!” Mễ Đâu cũng nhặt một cây gậy khác, “Chúng ta đợi họ vớt Mặc An lên, rồi đứng trên bờ giáng một đòn chí mạng!”
Một đòn… chí mạng? Có được không? Hạ Vũ rất do dự, cậu chưa từng trải qua chiến đấu thực sự.
“Tin tớ đi, tớ khỏe lắm đấy!” Mễ Đâu tràn đầy tự tin, “Chỉ cần cho tớ cơ hội đánh vào đầu chúng!”
“Được rồi, được rồi…” Hạ Vũ đành bất đắc dĩ đồng ý với cách này, dù cậu tinh thông bơi lội nhưng không thể đánh lại mấy ngư nhân này. Chúng là ngư nhân, Mặc An là nhân ngư, nếu Mặc An còn sống nhất định phải bơi đi, ngàn vạn lần đừng để chúng tìm thấy!
Chỗ này xin được giải thích 1 chút do hai từ này có nghĩa khá giống nhau:
鱼人 (ngư nhân): Người có thân hình người nhưng có đặc điểm cá, thường là sinh vật sống dưới nước, có thể là người nửa cá nửa người.人 鱼 (nhân ngư): Ý nghĩa: Cá có đặc điểm người, tức là “nàng tiên cá” hoặc “người cá” trong thần thoại phương Tây — thường là sinh vật nửa người nửa cá, mà phần thân trên là người, phần th*n d*** là cá.Trong hồ làm mát lạnh lẽo, quả nhiên đám ngư nhân không tìm thấy con nhân ngư vừa mới nở đó.
Nước rất trong, tầm nhìn cực tốt, độ sâu khoảng 30 mét, chúng đã dễ dàng bơi xuống đáy hồ. Người bình thường đến độ sâu này chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, trước hết là khả năng nín thở lâu như vậy, riêng áp lực của nước cũng đủ khiến người ta hoảng sợ.
Thế nhưng chúng lại không hề có những cảm giác kỳ lạ đó, cứ như đi trên đất liền. Một hơi có thể nín được vài chục phút, đủ để chúng tóm gọn mục tiêu dưới nước. Ngư nhân và nhân ngư nghe có vẻ giống nhau, nhưng trên thực tế lại khác biệt rất nhiều.
Chúng chỉ được tích hợp một đoạn gen cá, nhờ đặc tính sinh học nên bơi giỏi hơn người bình thường, và sức mạnh dưới nước còn lớn hơn trên cạn, thị lực dưới nước cũng nhạy bén hơn. Có thể nói, nước chính là chiến trường chính của chúng, người bình thường không thể chống lại chúng dưới nước.
Nhưng nhân ngư là dị chủng, có ưu thế tự nhiên mà ngư nhân không có, đó là khả năng thở dưới nước.
Vì vậy, cổ của những ngư nhân không có mang, cũng không có cơ quan lọc oxy trong nước.
Vậy bây giờ con cá con nửa sống nửa chết đó đã chạy đi đâu rồi? Ngư nhân dẫn đầu trước tiên quan sát xung quanh một lượt, phỏng đoán rằng con nhân ngư đã trốn thoát theo hướng khác, rồi gật đầu, ra hiệu cho đồng bọn đuổi theo.
Thực ra, dù không cần nhìn chúng cũng có thể đuổi kịp, vì chúng có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong nước. Dây rốn của con nhân ngư đó vẫn chưa đứt, kéo theo một cái màng trứng lớn như vậy chắc chắn không bơi xa được. Mặt nước lại nổi sóng, chúng tìm kiếm theo hình chữ “U” còn lại, có con bơi ở tầng giữa, có con bám sát thành hồ, giăng lưới từ mọi góc độ.
Trong nước rất yên tĩnh, như thể chẳng có gì tồn tại ở đây.
Mấy con đột nhiên rẽ ngoặt, chúng rất quen thuộc với tập tính của cá, biết rằng một số loài cá lớn sẽ dùng cách va chạm để khiến con mồi mất ý thức. Chỉ là bây giờ chúng là thợ săn, còn con cá con kia mới là con mồi.
Sắp đến khúc cua rồi, con nhân ngư đã cùng đường, không còn chỗ trốn. Chúng đồng thời rẽ ở mọi độ cao, không chừa một góc chết nào, dòng nước lạnh lẽo bao bọc cơ thể chúng, chảy qua lớp vảy ở yết hầu. Bong bóng khí từ lỗ mũi chúng thoát ra, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tốc độ bơi và lượng oxy của chúng, chúng bơi như cá đến chỗ ẩn nấp cuối cùng.
Trước mắt là ngõ cụt, lạ lùng thay lại không có con nhân ngư nào!
Chuyện gì thế này? Người đàn ông thấp nhất nhìn xuống, vì là cuộc săn lùng nên chúng bơi đến từ các độ cao khác nhau. Nhưng hai người dưới đáy cũng lắc đầu lia lịa, ngay cả thị lực siêu việt của họ cũng không phát hiện ra manh mối nào. Thế là hắn ta lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồng bọn ở trên…
Câu trả lời nhận được vẫn là lắc đầu.
Mấy con ngư nhân trong một không gian hạn chế, vậy mà lại để lạc mất một con cá con nhỏ như vậy! Điều này gần như là không thể!
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cá con đã lén lút lên bờ? Hắn ta vừa nghĩ xong liền lập tức bác bỏ ý nghĩ này. Xem ra nhân ngư vừa mới nở, nó vẫn còn là đuôi cá, đuôi cá đi lại trên bờ bất tiện, thà ở dưới nước còn hơn.
Chẳng lẽ trốn dưới đáy hồ? Ánh mắt hắn ta lại quét qua đáy hồ, chỉ thấy mặt hồ màu xám đậm.
Cấu trúc của hồ làm mát rất đơn giản, vật liệu là xi măng thông thường và không lát gạch, nhìn lướt qua là một màu đồng nhất trên toàn bộ bề mặt phẳng, không có hoa văn thừa thãi. Điều này cũng thuận tiện nhất cho việc tìm kiếm người, có bất kỳ động tĩnh nào cũng không thể che giấu được.
Vậy mà con nhân ngư chết tiệt đó đã biến mất! Ngay trước mắt chúng mà biến mất tăm! Không chỉ con nhân ngư đó, mà còn cả một cái màng trứng lớn như vậy nữa, trứng đâu?
Không thể nào, nó nhất định vẫn còn ở trong hồ! Người đàn ông đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên phát hiện có thứ gì đó từ góc trôi dạt đến. Hắn ta duỗi thẳng hai chân, lao nhanh về phía vật thể kỳ lạ đó, thoắt cái đã tóm gọn nó trong tay.
Khoảnh khắc cầm nó trong tay, hắn ta gần như không nhận ra đây là thứ gì. Rất mềm, rất lạnh, giống như một đoạn ruột màu xanh nhạt.
Đây là ruột của nhân ngư ư? Người đàn ông đưa mảnh mô cơ quan lạ lẫm này lại gần, hắn ta thực sự không biết nó thuộc bộ phận nào của cơ thể người. Nhưng, ánh mắt hắn ta dần dần hạ xuống, khi nhìn thấy phần cuối cùng của đoạn ruột này, một dự cảm chẳng lành đã nảy sinh.
Phần cuối giống như bị cắn đứt lìa, có dấu vết bị răng nhọn xé toạc!
Đây căn bản không phải ruột của nhân ngư, mà là dây rốn của nó!
Cá con sau khi xuống nước đã cắn đứt dây rốn, và còn ăn một nửa. Thảo nào không tìm thấy màng trứng khổng lồ, bởi vì trong vòng nửa phút ngắn ngủi này, nó đã ăn hết toàn bộ trứng vào bụng. Bây giờ chúng phải đối mặt không phải là một con nhân ngư yếu ớt vừa mới nở, mà là một con nhân ngư hung dữ… đã ăn no.
Máu màu xanh nhạt từng đợt từ đầu dây rốn chảy ra, mùi tanh tưởi xâm chiếm vị giác của chúng. Ngay trước mặt chúng, một con nhân ngư nhỏ bé dần dần hiện ra từ trên tường.
Phần thân trên của nó rất ngắn, trông như một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng đuôi cá của nó đã rất dài, dài hơn gấp đôi phần thân trên. Những chiếc vảy bạc lúc này mới hiện rõ màu sắc nguyên bản của chúng, vây đuôi được xương cá chống đỡ không đối xứng, vẫn có thể thấy vết rách ở bên trái.
Nó như một bức bích họa sống dậy, từ mặt phẳng biến thành hình khối, khiến tất cả mọi người bất ngờ, ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Một loạt bong bóng khí phun ra từ khóe miệng người đàn ông, dưới sự hoảng sợ và kinh hoàng, hắn ta thậm chí còn mở miệng kêu người dưới nước. Con nhân ngư này còn nguy hiểm hơn chúng tưởng! Nó là dị chủng! Dị chủng đều là quái vật!
Nó lại còn biết dùng kỹ năng ngụy trang và biến đổi màu sắc! Vừa rồi da và vảy của nó biến thành màu xám đậm nên mới không ai tìm ra được! Thực tế, nó vẫn luôn ẩn nấp ngay dưới mí mắt của bọn họ, lặng lẽ chờ đợi… thời cơ săn mồi!