Chiến Lược Sinh Tồn Hậu Tận Thế Của Nhân Ngư

Chương 22

Cuộc truy sát sắp đến

Mễ Đâu ngừng cười, Mặc An ngừng vẫy đuôi, còn Hạ Vũ là người đầu tiên đứng thẳng người dậy.

Bây giờ mình là người lớn tuổi nhất trong ba người, bất kể điều gì xảy ra, mình cũng phải bảo vệ đồng đội. Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, tại sao lại có tiếng gõ cửa?

Đây không phải là một căn nhà an toàn bình thường, mà là bên trong nhà máy điện số ba. Chưa kể đến những chất lỏng axit kia, chỉ riêng cánh cửa lớn đã không ai có thể mở được, trừ khi có vòng tay! Bây giờ Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa như gặp ma, đồng thời suy nghĩ về lối thoát…

Gặp phải người bị nấm mốc ký sinh có thể bỏ chạy được là vì còn có đường ống thông gió, nhưng căn nhà an toàn mà họ đang ở bây giờ không có cửa sau, ba mặt còn lại đều là tường, hoàn toàn không có lối thoát để Mễ Đâu đưa Mặc An rút lui trước.

“Các cậu đừng cử động, tớ ra xem bên ngoài là thứ gì.” Hạ Vũ quay đầu dặn dò, đồng thời trong lòng thầm băn khoăn. Sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là đồng bọn của những ngư nhân vừa nãy? Họ đã theo dõi mình về đây sao? Nhưng điều này cũng không đúng, khi đi qua cánh cửa khổng lồ, Hạ Vũ đã đề phòng cẩn thận, đặc biệt quay đầu lại nhìn một cái, phía sau không có ai.

Vậy thì ai lại gõ cửa chứ? Trong lúc Hạ Vũ đang lo lắng và do dự, người bên ngoài lại gõ mạnh thêm hai cái, nghe có vẻ rất mất kiên nhẫn.

“Mở cửa mau! Không mở tôi không khách khí đâu, ở chỗ của tôi mà còn dám khóa cửa à?”

Cái gì? Chỗ của hắn ta? Hạ Vũ và Mễ Đâu cùng lúc nhận ra đó là một giọng nam trầm. Nhưng ngay lập tức, người bên ngoài đã hết kiên nhẫn, dùng sức đạp mạnh vào cửa.

Tiếng động lần này làm Mặc An giật mình, hắn đang ngồi trên mép giường bỗng đứng phắt dậy.

Sự đứng dậy của Mặc An khiến tim Hạ Vũ như ngừng đập, cái đầu nhỏ của cậu tràn ngập những thông tin mới mẻ không thể xử lý. Cả việc Mặc An nở và việc hắn có thể đứng đều giáng một đòn mạnh vào Hạ Vũ, Mặc An sau khi đứng dậy còn cao hơn cả cậu nữa.

Đuôi cá của Mặc An vượt xa chiều dài chân của những người cùng tuổi, vảy cá phản chiếu ánh đèn, trông khỏe mạnh và đầy sức lực, dù là đuôi của một nhân ngư nhỏ cũng ẩn chứa sức mạnh vô biên. Nó hơi cong hai vòng, khi đứng như vậy càng rõ ràng hơn vây bụng của Mặc An.

Trên vây bụng không có vảy, ở gốc vây có thể thấy xương cá trong suốt. Nhưng xương cá không kéo dài ra ngoài, nhìn chung vây bụng mềm mại, chất liệu giống như dải lụa. Nhưng tư thế đứng này không duy trì được lâu, Mặc An chỉ trong vòng hai ba giây đã ngồi phịch xuống, rõ ràng sức chống đỡ của đuôi vẫn còn xa mới đủ.

RẦM! Một cú đá nữa từ bên ngoài, lần này trực tiếp đá văng cánh cửa nhỏ!

Hạ Vũ ngay lập tức duỗi thẳng tay chắn trước mặt họ, nhưng không dám nhìn thẳng. Trong khóe mắt, một người đàn ông rất cao bước vào, đội một chiếc mũ rất kỳ lạ. Cùng với sự tiến lại gần của hắn, Hạ Vũ ngửi thấy mùi mặn mặn.

Mùi của biển cả!

“Nhân ngư? Quả nhiên cô ta nói đúng rồi!” Người đàn ông đi thẳng tới, lợi thế chiều cao khiến anh ta trông như một con quái vật khổng lồ trước ba đứa trẻ nhỏ.

“Chú là… ai?” Hạ Vũ lúc này mới nhìn thẳng, người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, trên mặt có râu ria ngắn. Quần áo của anh ta cũng rất kỳ lạ, bên trong là áo sơ mi đen, bên ngoài là áo khoác da. Phía dưới là quần da và bốt cao cổ, trên bốt có một con dao.

Vũ khí! Mắt Hạ Vũ sáng lên, đó là vũ khí thật sự, lợi hại hơn nhiều so với miếng kim loại nhỏ trong tay cậu!

“Tôi là ai? Các người ở chỗ của tôi mà còn dám hỏi tôi là ai? Tôi nên tống cổ các người ra ngoài, hoặc ném thẳng xuống biển.” Người đàn ông ném thứ ở thắt lưng lên giường, “Ồ, lương thực dự trữ của tôi bị các người ăn hết rồi à?”

“Vâng, là một mình cháu ăn!” Hạ Vũ nắm chặt tay, dũng cảm tiến lên một bước, “Bao nhiêu tiền… sau này cháu sẽ có tiền, cháu sẽ trả lại chú.”

“Nhóc ăn? Nhóc lừa ai đấy?” Người đàn ông hai ba bước đến trước mặt Hạ Vũ, dùng tay bóp cằm cậu, nâng khuôn mặt nhỏ bé lên.

Ánh đèn trên trần nhà vừa vặn chiếu thẳng vào mặt Hạ Vũ, không đặc điểm nào có thể che giấu được.

“Cậu là cái gì?” Người đàn ông suy nghĩ một lát, “Đôi mắt của cậu làm tôi nhớ đến một loại cá… gen của cậu đã thêm cái quái gì vào vậy?”

“Sứa… là sứa, không phải cá.” Hạ Vũ rụt rè trả lời, rất muốn lùi lại hai bước nhưng bàn tay to lớn của hắn rất mạnh, bóp chặt không buông. Cậu không quen người đàn ông trước mặt, lạ thật, người này nhìn thấy nhân ngư mà lại không có phản ứng gì, ngược lại lại nhắm vào mình?

Những ngư nhân kia khi nhìn thấy nhân ngư đều la hét ầm ĩ, còn người này thì lại như thể… đã quen rồi, anh ta đã từng thấy nhân ngư.

“Sứa? Sứa cũng có nhiều loại, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói người và sứa còn có thể tổng hợp.” Người đàn ông bẻ miệng Hạ Vũ, kiểm tra răng của cậu, “Răng giống con người, cậu chỉ có đặc điểm mắt thôi à?”

“À? Ồ… ưm!” Anh ta đang hỏi về dị năng của mình, nhưng Hạ Vũ đã thông minh hơn, kiên quyết không nói, “Cháu chỉ có đôi mắt là khác… Chú là ai? Chú tên gì? Cháu tên Hạ Vũ, bạn cháu tên Mễ Đâu, còn… còn… em ấy tên Mặc An. Xin chú đừng làm hại chúng cháu được không ạ? Chúng cháu còn rất nhỏ, giết chúng cháu rất dễ, nhưng xin chú đừng làm vậy.”

“Tôi lười giết trẻ con.” Người đàn ông buông tay, từ túi áo lôi ra một cái tẩu thuốc đen, nhét thuốc lá vào, “Tôi tên là Talos, đây là chỗ ở của tôi.”

“Không thể nào.” Mễ Đâu lúc này mới lên tiếng, “Chú ơi, làm sao chú vào được vậy?”

“Tôi còn chưa hỏi các người làm sao vào được đây nữa.” Talos nhả vài hơi thuốc một cách luộm thuộm, trang phục lôi thôi của anh ta tương phản rõ rệt với chiếc tẩu thuốc tinh xảo, “Trốn được vào đây coi như các người thông minh. Nếu không thì mấy đứa các người… đã sớm bị tìm thấy rồi.”

Hạ Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào vũ khí trên ủng của anh ta: “Tìm thấy? Ai sẽ tìm chúng cháu?”

“Không phải tìm cậu, mà là tìm nó.” Talos nhìn về phía Mặc An.

Mặc An cũng nhìn về phía anh ta, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc im lặng. Giọng nói và dung mạo này khiến Mặc An cảm thấy xa lạ, nhưng Mặc An cũng có thể cảm nhận được, Talos không hề sợ hãi mình, khác với những ngư nhân kia.

Sự hung hãn của những ngư nhân có pha lẫn nỗi sợ hãi, nhân ngư rất nhạy cảm với cảm xúc, lập tức đã nắm bắt được. Hiện tại hắn thậm chí còn không cảm thấy Talos tò mò về mình, thật kỳ lạ.

“Tìm nó để làm gì?” Mễ Đâu cũng cảm thấy kì lạ, dường như Talos biết một số chuyện.

Talos lấy ra một chai rượu nhỏ từ túi áo trong chiếc áo khoác da, uống ực hai ngụm rồi đi đến trước mặt Mặc An. Mặc An theo bản năng nâng đuôi lên, định dùng cách vừa rồi đối phó với Mễ Đâu để đối phó với người đàn ông này, không ngờ vây đuôi của hắn vừa vẫy lên đã bị người này bóp chặt trong tay.

Đối với Mặc An vừa mới phá trứng mà nói, điều này có chút mất mặt, đặc biệt là trước mặt sứa nhỏ. Thế là hắn quay đầu cắn, cắm một phát vào cổ tay Talos. [nhỏ này nó dữ lắm nha quý vị=)))]

Không ngờ Talos trực tiếp nhét chai rượu vào.

Cắn một cái, trên chai rượu dẹt bằng kim loại có thêm hai hàng dấu răng sâu hoắm.

“Nhân ngư các người có thể có chiêu nào khác không? Ngoài tát người ra thì chỉ biết cắn người.” Talos cảm thấy bất lực sâu sắc, chuyển tay bóp cằm Mặc An. Mặc An tạm thời án binh bất động, hắn nhỏ bé đã học được cách ẩn mình, lúc này sức mạnh và khả năng phản ứng của mình không phải là đối thủ của anh ta, vậy thì không cần vùng vẫy vô ích.

“Đừng có giở trò với tôi, tôi biết nhóc đang nghĩ gì. Nhóc chỉ đang đợi thời cơ, một khi có cơ hội phản đòn, nhóc sẽ xé xác tôi ra thành từng mảnh, phải không?” Tuy nhiên, tất cả những điều này đều bị Talos nhìn thấu, đôi mắt màu nâu nhạt của anh ta toát lên sự hứng thú nồng đậm, “Răng của nhóc còn chưa mọc hoàn chỉnh, nếu là nhân ngư trưởng thành thì cú cắn vừa rồi đã nghiền nát và nuốt chửng chai rượu rồi.”

“Nuốt chửng.” Mặc An học theo lời anh ta.

“Đúng vậy, có thể nuốt chửng hoàn toàn.” Talos buông cằm Mặc An ra, nghiêm túc quan sát đôi mắt hắn vài giây, “Màng lệ của cậu đâu?”

Hạ Vũ nhìn anh ta lật đi lật lại kiểm tra Mặc An, trong lòng không yên tâm: “Màng lệ là gì… Chú có phải rất hiểu về tộc nhân ngư không? Xin hỏi cháu phải làm thế nào để nuôi lớn em ấy?”

“Chỉ bằng cậu, còn muốn nuôi lớn một nhân ngư ư? Tôi nói thật cho cậu biết, nhân ngư chỉ có thể lớn lên ở biển, cậu hoàn toàn không có khả năng nuôi cậu ấy đến trưởng thành.” Talos vừa kinh ngạc vừa bất lực, kinh ngạc trước sự gan dạ của đứa trẻ này, bất lực vì nó chẳng hiểu gì mà dám nói khoác, “Cậu ấy thậm chí còn không có màng lệ, các người có biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Mễ Đâu và Hạ Vũ cùng lắc đầu.

“Có nghĩa là cậu ấy thậm chí còn chưa mọc mắt hoàn chỉnh đã nở ra rồi, cậu ấy là một cá sinh non, ước tính thận trọng thì sớm hơn bạn bè cùng lứa ba bốn năm.” Talos cũng lần đầu tiên nhìn thấy một nhân ngư nhỏ như vậy, “Các người lại đây, nhìn tai của cậu ấy đi.”

Hạ Vũ vội vàng tiến lại gần, kéo tay nhỏ của Mễ Đâu đến xem người bạn tốt của họ. Hóa ra Mặc An đã sinh non lâu đến vậy.

“Xin hỏi, sau này mắt của em ấy có bị sao không? Còn có thể cứu vãn được không?” Hiện tại Hạ Vũ quan tâm nhất điều này.

“Tôi không biết, phải tìm một người hiểu rõ hơn mới có thể trả lời.” Talos lật tai Mặc An xuống, “Vây tai của nhân ngư có hai lớp, một lớp nối với xương tai, gọi là vây tai trong, một lớp mọc ở sau tai, gọi là vây tai ngoài. Vây tai trong của cậu ấy còn chưa mở ra hoàn toàn, vây tai ngoài hoàn toàn chưa phát triển, cậu ấy quá nhỏ.”

Lời còn chưa dứt, Talos nhanh chóng rụt tay lại, điêu luyện tránh được đòn tấn công của Mặc An.

Mặc An lại cắn hụt, tức giận vẫy vẫy đuôi. Sớm muộn gì cũng g**t ch*t người đàn ông này.

“Vậy… cái đuôi của em ấy thì sao? Có cần mua thuốc gì về không?” Hạ Vũ mất hồn mất vía, vừa nãy còn phấn khích vì Mặc An phá trứng, giờ lại phải chấp nhận sự thật tàn khốc này. Nhưng nghĩ lại, cậu lại không thể phản bác.

Nhân ngư vốn là loài kỳ lạ sống dưới nước, làm sao có thể cùng mình mãi mãi… mãi mãi sống trên đất liền. Đối phương phải trở về quê hương của mình, và sẽ phải chia xa với mình.

Hạ Vũ không biết từ lúc nào hốc mắt đã đỏ hoe, bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, đó là Mặc An một khi nở ra sẽ phải chia ly. Biển cả rất lớn, một khi chia xa cả đời sẽ không bao giờ gặp lại, loài người đối xử với Mặc An tệ như vậy, hắn sẽ bơi thẳng về biển sâu không quay đầu lại, không bao giờ lên bờ nữa.

“Sao? Đuôi của nó cũng có vấn đề à?” Talos không có nhiều thời gian để cảm thán, cúi đầu nhìn một cái, “Sao lại bị thương nặng như vậy? Cậu ấy vừa sinh ra đã bị người ta xé toạc à?”

“Chúng cháu đã gặp phải ngư nhân! Bọn họ siêu xấu!” Mễ Đâu tức giận nắm chặt nắm đấm, “Thật muốn đánh cho bọn họ một trận…”

“Thôi được rồi, tôi có thể tìm một người giúp các cậu xem cậu ấy, hơn nữa các cậu không thể ở lại đây nữa. Nhân ngư một khi sinh ra sẽ trở thành mục tiêu săn lùng của hải quái.” Talos vừa dứt lời, nhà máy điện số ba vốn im ắng bỗng nhiên có một tiếng động kỳ lạ.

“Suỵt.” Anh ta ra hiệu cho ba đứa trẻ, “Đừng lên tiếng, hắn đã đến rồi.”

Bình Luận (0)
Comment