Khủng Hoảng Ký Sinh
Nhân ngư sau khi trưởng thành và hình thành bầy đàn thì trong đại dương sẽ không còn thiên địch nữa — đây là điều mà Mặc An đã biết ngay từ khi có ý thức.
Khi con non phát triển hoàn toàn thành thể trưởng thành, nhân ngư gần như không có đối thủ trong lòng biển sâu. Nhưng khi chúng vẫn còn là con non, thì có vài loài sinh vật xem chúng là thức ăn chính.
Hoặc chỉ đơn giản là để giải trí.
Chúng sẽ mổ xẻ những phôi cá còn đang phát triển trong trứng, những cá con lúc này không hề có khả năng phản kháng, kết cục chỉ có một: Trở thành từng mảnh xác xương dưới đáy biển. Vì vậy, nhân ngư trưởng thành luôn tập trung số lượng lớn quanh khu vực ấp trứng để bảo vệ thế hệ sau của mình.
Cá con cần khoảng mười năm để trưởng thành và phá vỏ trứng chui ra, nhưng trước đó chúng đã là sinh thể sống. Chúng có cảm xúc riêng — hỷ, nộ, ai, lạc (mừng, giận, buồn, vui) — và có thể giao tiếp với tộc đàn thông qua màng trứng. Mặc An vẫn chưa biết rõ thiên địch của mình là gì, nhưng bản năng sinh tồn khắc sâu trong DNA khiến hắn ngay lập tức dựng vảy lên đề phòng.
Thứ đang truy đuổi họ lúc này chưa chắc là thiên địch, nhưng Mặc An đã học được cách sinh tồn.
Không chỉ mình hắn cố sống sót, mà cả Hạ Vũ và Mễ Đâu cũng đang chạy trối chết. Hạ Vũ không chắc Mễ Đâu bao nhiêu tuổi, có thể là sáu hoặc bảy, hai người cao ngang nhau, nhưng thể chất của Mễ Đâu thì rõ ràng mạnh hơn cậu gấp nhiều lần. Mễ Đâu cõng Mặc An trên lưng mà hơi thở vẫn đều đặn, đôi chân trần lao vun vút trên mặt đất.
Đôi giày kia đang mang ở chân Hạ Vũ, tiếng động lạ phía sau càng lúc càng gần, khiến cậu vì mất thăng bằng mà ngã sấp mặt. Cú ngã đập cằm xuống đất, máu lập tức chảy ra, nhưng lúc này Hạ Vũ chẳng kịp để tâm, chỉ ngoái đầu lại nhìn rồi lập tức bò dậy tiếp tục chạy.
Máu từ cằm chảy xuống cổ, nhỏ từng giọt trên làn da mỏng manh, nhưng sau lưng vẫn chẳng thấy gì. Thế nhưng âm thanh kia sao lại càng lúc càng gần?
“Là cái gì thế, là cái gì thế hả?!” Mễ Đâu không dám quay đầu lại, sợ rằng sẽ thấy một thứ có thể dọa chết mình.
“Không… không có gì cả, không, không có!” Hạ Vũ ấp úng đáp lời.
Mễ Đâu không hỏi nữa, cậu ta không biết Hạ Vũ thật sự không thấy gì, hay chỉ đang cố trấn an mình, nhưng quan trọng nhất bây giờ là không được dừng lại. Cứ thế, hai đứa nhỏ tiếp tục chạy, chạy đến mệt thì chạy chậm lại, gom sức thì lại tăng tốc, cuối cùng — cả hai cùng nhìn thấy cánh cửa ấy.
“Thấy rồi! Ở kia kìa!” Mễ Đâu hét lên, ánh mắt bừng sáng.
“Á…” Hạ Vũ đã không còn đủ hơi để nói chuyện, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cậu chưa từng đổ nhiều mồ hôi đến vậy trong đời, như thể từng giọt nước trong cơ thể đều bị vắt kiệt. Cậu lại quay đầu nhìn lần nữa, hành lang dài phía sau vẫn không có gì cả.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo soi chiếu tất cả, tái nhợt và vô hồn.
Bẹp bẹp, bẹp bẹp… nhưng âm thanh kia vẫn càng lúc càng gần.
Tinh Vệ: [Mở cánh cửa này ra, vật chủ ký sinh vẫn còn ở gần đây.]
“Mở ra? Mở kiểu gì?” Hạ Vũ nhào tới cánh cửa, cứ tưởng đây là cửa mã hóa, nhưng tìm mãi cũng không thấy chỗ nào để nhập mật mã.
Bẹp bẹp, bẹp bẹp — âm thanh sau lưng vẫn dồn dập tiến tới, khiến cả Hạ Vũ và Mễ Đâu đều rùng mình lạnh sống lưng. Một giọt nước dính nhớp rơi từ trần nhà xuống, vừa vặn chui vào sau cổ áo của cả hai. Dù không đến mức buốt lạnh thấu xương, nhưng cảm giác ớn lạnh, rờn rợn lan khắp người, khiến từng sợi lông tơ dựng đứng lên vì khó chịu.
“Để tớ!” Không đợi Tinh Vệ trả lời, Mễ Đâu bước lên một bước, nắm lấy tay nắm cửa. Cánh cửa này nhìn có vẻ không chắc chắn lắm, đường ống nước ở đây đã xuống cấp, nước rỉ từng giọt khiến bề mặt cánh cửa bị ăn mòn.
Lớp vỏ kim loại màu bạc bong tróc từng mảng lớn và Mễ Đâu đã phát hiện ra điều đó. Cậu ta dùng hai tay kéo mạnh ra phía ngoài — rầm! — một tiếng vang lớn, cánh cửa đã mở!
Khóa cửa bị cậu ta kéo gãy, bên trong hoàn toàn không có đèn, tối om như mực. Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác, liền không chút do dự chui vào trong.
Một mùi mốc xộc đến khiến Hạ Vũ vô cùng khó chịu. Cậu quay lại, không quên điều quan trọng nhất: Đóng cửa. Mặc dù khóa cửa đã hỏng nhưng vẫn có thể khép lại, phía trên còn một sợi xích khóa — hy vọng sợi xích mỏng manh này có thể bảo vệ họ.
Tinh Vệ: [Tiếp tục đi về phía trước.]
“Đi tiếp thì sẽ như thế nào?” Hạ Vũ đã bắt đầu bước đi.
Cậu hoàn toàn tin tưởng Tinh Vệ, mặc dù trí tuệ nhân tạo này lúc thì online, lúc lại mất liên lạc. Con người phụ thuộc vào công nghệ cao, giờ cậu cũng phải phụ thuộc — nếu không thì không sống nổi. May mà đến lúc này, Tinh Vệ vẫn đứng về phía họ.
Không chắc điều đó có kéo dài không, Hạ Vũ không dám tưởng tượng nếu tất cả người máy đều có ý thức riêng, thì thế giới sẽ trở thành cái gì, Tinh Vệ cũng có thể phản bội cậu.
Tinh Vệ: [Phần tiếp theo thì tôi không biết.]
“Gì cơ? Cậu không biết?” Mễ Đâu vừa cõng Mặc An, vừa dò dẫm trong bóng tối, “Tôi tưởng cậu biết mọi thứ chứ.”
Tinh Vệ: [Vì quyền truy cập của tôi bị hạn chế, hiện giờ tôi chỉ thấy đến đây. Nhưng tôi có thể nói mục tiêu của các cậu là nhà máy điện số 3, các cậu phải vào được đó.]
“Khoan đã… ai đã lập lộ trình này cho bọn mình?” Hạ Vũ đột nhiên hỏi.
Cậu nhận ra một điều — từ lúc cậu bắt đầu trốn thoát, luôn có người âm thầm giúp đỡ. Nếu không, cậu không thể sống sót đến giờ. Người đó đã thiết lập một số chương trình cho Tinh Vệ — nhưng lại không cho Tinh Vệ toàn quyền truy cập.
Điều này rất mâu thuẫn. Nếu thực sự muốn giúp đỡ, tại sao không để Tinh Vệ biết tất cả?
Tinh Vệ: [Hãy tiếp tục đi, nhà máy điện số 3 rất an toàn.]
Tinh Vệ nói xong thì hoàn toàn im lặng. Hạ Vũ và Mễ Đâu rất muốn nghe thêm — ít nhất có một trí tuệ nhân tạo dẫn đường cũng đỡ hơn là mò mẫm, nhưng giờ chỉ còn lại họ tự dựa vào nhau.
“Không sao đâu, mình đi tiếp thôi.” Hạ Vũ cố gắng lấy lại tinh thần, “Tớ trả giày cho cậu nhé.”
Mễ Đâu xua tay: “Cậu cứ đi giày đi.”
“Cậu còn đang cõng Mặc An nữa mà.” Hạ Vũ nhìn quả trứng, trong lòng tràn đầy biết ơn Mễ Đâu.
“Không sao, cậu ấy nhẹ lắm. Lúc trước mình phụ mẹ làm việc, còn cõng đồ nặng hơn nhiều.” Mễ Đâu không để tâm, “Chỉ là… ở đây tối quá…”
Hạ Vũ gật đầu, cằm cậu chắc vẫn đang chảy máu, “Ừ, tối thật đấy… nhưng ít ra mình đã an toàn rồi. Cậu nghe kìa, âm thanh đó không đuổi theo nữa!”
Bọn họ lại một lần nữa thoát khỏi hiểm họa, âm thanh kia dường như kiêng dè gì đó nên không tiếp tục bám theo. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể lơ là, Hạ Vũ thậm chí còn nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: Có lẽ cả đời này cậu sẽ không bao giờ được an toàn nữa.
Cậu sẽ phải mang theo Mặc An trốn chạy suốt đời sao?
Nước mắt lại dâng đầy mắt, Hạ Vũ lau đi lần nữa, tiếp tục cùng Mễ Đâu bước về phía trước.
Đoạn đường này quá tối, hai đứa trẻ đi không vững, cứ va vào tường suốt. Chúng nắm tay nhau để khỏi ngã, nhưng khả năng giữ thăng bằng của Hạ Vũ kém hơn Mễ Đâu nhiều. Cuối cùng, sau khi vượt qua đoạn tối đen như mực, một tia sáng yếu ớt hiện ra trước mắt họ.
“Cuối cùng cũng có ánh sáng rồi.” Mễ Đâu vui mừng thở dài một tiếng, “Tớ luôn theo mẹ làm việc trên mặt đất, thật không ngờ hệ thống cống ngầm lại rộng lớn thế này, hoàn toàn là một thế giới khác… A! Cằm cậu sao rồi!”
Khi có ánh sáng, Mễ Đâu mới nhận ra mặt Hạ Vũ bị thương.
Hạ Vũ sờ lên mặt, vết thương đang chảy máu đã đóng vảy. “Chỉ là bị ngã thôi, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Tớ không biết.” Mễ Đâu lắc đầu, “Tớ… tớ nghe theo cậu.”
“Nhưng mà, tớ cũng chẳng có ý kiến gì cả.” Gương mặt tái nhợt của Hạ Vũ nhăn nhó, Tinh Vệ vẫn chưa có phản hồi. Khi cả hai đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, phía trước vang lên tiếng bước chân.
Là tiếng bước chân của con người.
“Ai đó!” Hạ Vũ giơ miếng kim loại lên, chỉ trong một ngày ngắn ngủi cậu không chỉ học được cách lau nước mắt, mà còn học được cách đối mặt với nguy hiểm.
“Các người là ai?” Người đàn ông đang đi về phía họ cũng dừng lại, quan sát hai đứa trẻ kỳ lạ xuất hiện ở đây và vật mà họ đang cõng trên lưng.
“Trước hết ông nói ông là ai đi.” Mễ Đâu bắt chước dáng vẻ của Hạ Vũ, lớn tiếng nói, cố gắng tỏ ra gan dạ.
“Tôi á? Tôi là người chạy nạn, chẳng may đi lạc vào đây thôi. Haizz, bên ngoài loạn hết rồi, còn các cháu thì sao lại ở đây?” Người đàn ông tiến lại gần hơn, lúc còn ở trong bóng tối chỉ thấy mờ mờ, đến gần mới nhìn rõ đó là một người đàn ông thấp bé, da vàng vọt và gầy gò.
Hạ Vũ vẫn chưa hoàn toàn mất cảnh giác, nhưng người này quá gầy và thấp, không có cảm giác áp lực như lúc nãy, “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bên ngoài đang có chiến tranh à?” Mễ Đâu rất quan tâm đến câu hỏi này, cậu ta đang lo cho mẹ mình.
“Đánh xong rồi, loài người thua rồi, tiêu đời rồi.” Người đàn ông lắc đầu, ngồi phịch xuống đất, “Chỉ mất có hơn chục tiếng đồng hồ, khắp nơi trên thế giới, người máy nổi điên lên tấn công con người. Quân đội chống trả, nhưng vũ khí toàn cầu đều kết nối mạng, bị tiếp cận bởi hệ thống trung tâm của Nữ Oa. Nữ Oa phản bội chúng ta rồi.”
“Nữ Oa phản bội chúng ta sao?” Hạ Vũ không dám tin, cậu vẫn luôn không muốn nghĩ đến khả năng này.
Khuôn mặt người đàn ông vàng vọt, như đã mấy ngày không ngủ, hốc mắt hõm sâu, “Chỉ riêng hành động thanh trừng đã xảy ra hai lần, những người kháng cự đã bị giết hết. Giờ còn lại toàn là người phục tùng Nữ Oa, trật tự xã hội cũng bị phân chia lại, mấy đứa không biết gì sao?”
Hạ Vũ và Mễ Đâu đồng loạt lắc đầu, họ hoàn toàn không hay biết gì về biến động lớn bên ngoài.
“Thôi, đừng nhắc nữa, giờ loài người chẳng còn địa vị gì cả.” Người đàn ông như kiệt sức, đôi tay gầy gò nhăn nheo trông thật đáng sợ, “Trước đây, loại người tự nhiên như tôi là có địa vị cao nhất, sau đó đến người nửa máy móc, rồi tới người máy và mấy đứa… người biến đổi gen như các cháu.”
Hạ Vũ và Mễ Đâu nhìn nhau, người biến đổi gen đã sớm hòa nhập vào xã hội, mắt và tai của họ chính là minh chứng.
“Giờ thì loạn cả rồi, người tự nhiên như tôi thành tầng lớp thấp nhất.” Người đàn ông lảo đảo đứng dậy, “Đi thôi, đã gặp nhau thì cùng đi về phía trước, xem như có bạn đồng hành.”
Hạ Vũ do dự, Mễ Đâu cũng vậy, nhưng dù họ có muốn đi cùng hay không, phía trước vẫn là con đường duy nhất họ có thể đi. Một bên đường đi là một lối rẽ khác, giữa là dòng nước cống chảy xiết, đục ngầu. Họ đi được mười mấy mét, Hạ Vũ tò mò hỏi: “Chú ơi, chú có thể kể cho bọn cháu nghe về… trật tự hiện tại không ạ?”
Người đàn ông dừng lại nghỉ một chút, th* d*c: “Hiện giờ, tầng lớp cao nhất là người máy, bọn chúng hoàn toàn nghe lệnh của Nữ Oa. Tiếp theo là người nửa máy móc, chỉ cần trên người có một bộ phận máy móc nào đó thì được xem như đã đứng về phía cơ giới. Sau đó là những người biến đổi gen như các cháu. Thấp nhất chính là tôi – người tự nhiên, không có bất kỳ bộ phận máy móc nào, loài người tự nhiên giờ không còn chỗ sống nữa.”
“Vậy chú có biết ‘vật chủ ký sinh’ là gì không?” Hạ Vũ lại hỏi, vì Tinh Vệ rõ ràng đã nhắc đến thứ này. Tại sao người này lại không nói gì? Chẳng lẽ ông ta không biết “vật chủ ký sinh” là gì?
“Vật chủ ký sinh à? Đó là gì thế… hoàn toàn chưa nghe bao giờ, nghe kỳ lạ thật.” Người đàn ông vừa nói vừa tiếp tục bước về phía trước.
Trên trần thỉnh thoảng có giọt nước ngưng tụ rơi xuống, vừa hay nhỏ đúng vào đầu mũi của Hạ Vũ. Vì trong lòng vẫn luôn cảnh giác, cậu giữ khoảng cách vài mét với người đàn ông lạ, giờ lại vô thức đi chậm lại, khiến khoảng cách càng giãn ra.
Cậu bỗng có một linh cảm — người đàn ông này nói rằng trốn từ bên ngoài vào, thật sự không biết “vật chủ ký sinh” là gì sao?
Hay là… chính ông ta mới là “vật chủ ký sinh”?
Mễ Đâu cũng đi chậm lại, đúng vào khoảnh khắc đó, trứng cá trên lưng cậu ta bỗng có động tĩnh — giống như Mặc An vừa mới thức giấc và ngáp một cái, chiếc đuôi cá khẽ bật lên, vừa đúng lúc chạm vào thành trong của quả trứng.
Là một nhân ngư có trực giác nhạy bén với nguy hiểm, Mặc An lại một lần nữa cảm thấy bất an. Hắn khẽ đung đưa đuôi, chỉ mong con sứa nhỏ có thể hiểu được tín hiệu cảnh báo đó.
“Mễ Đâu, cậu biết bơi không?” Hạ Vũ bỗng hỏi.
“Hả?” Mễ Đâu ngạc nhiên, “Cũng… tàm tạm.”
“Tớ sẽ đưa cậu chạy trốn…” Hạ Vũ nói nhỏ, cậu tin rằng Mặc An đang cố truyền tín hiệu cảnh báo. Vậy là cả hai dần dần dừng lại, từng bước từng bước tiến sát về phía con kênh nước của hệ thống cống. Đúng vào lúc người đàn ông phía trước quay đầu lại, Hạ Vũ kéo tay Mễ Đâu, cả hai cùng nhảy xuống nước.
Ngay khoảnh khắc nổi lên mặt nước, Hạ Vũ hoảng sợ nhìn lên bờ. Người đàn ông vừa rồi vẫn còn bình thường nay bước hai bước về phía họ: “Các cháu đi đâu? Đi đâu vậy?”
Giây tiếp theo, ông ta quỳ sụp xuống đất — hai chân ông ta biến thành vô số con đỉa đỏ thẫm.
Mặc An, đang đói đến mức gần như lả đi, lại một lần nữa nhe nanh, chỉ mong có thể giết sạch bọn chúng.
Giải thích một số từ lạ:
Vật chủ ký sinh: Là thuật ngữ thường dùng trong sinh học, chỉ sinh vật bị ký sinh bởi một sinh vật khác (như con người bị ký sinh bởi ký sinh trùng), hoặc trong văn học/khoa học viễn tưởng, có thể chỉ người/vật là vật chủ của sinh vật ngoài hành tinh hay ký sinh trùng.
Người ký sinh: tức là người sống phụ thuộc vào người khác hoặc hệ thống khác mà không tự lực
寄生人Người ký sinhSống dựa vào sinh vật hoặc người khácChủ động, là đối tượng lợi dụng寄生主Vật chủ ký sinhNơi mà sinh vật khác ký sinh vàoBị động, là đối tượng bị lợi dụngNgười nửa máy móc: Chỉ những người vừa có bộ phận sinh học và cơ khí