Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 155

Chương 155

“Chúng ta chưa báo cho nó một tiếng, cứ như vậy mang đi cầm đồ, liệu sau khi Tiêu Thanh biết chuyện có tức đến hộc máu hay không?”

Ngô Tuệ Lan trừng Mục An Minh: “Hai tay của em quan trọng hay nó phun máu quan trọng?”

“Đương nhiên là hai tay của em rồi.” Mục An Minh không chút do dự trả lời. “Vậy anh quan tâm nó phun máu hay không làm gì, trước bảo vệ hai tay của em quan trọng hơn.” Ngô Tuệ Lan nói xong, bắt đầu cười khà khà: “Anh nghĩ đi. Nếu bán được ba trăm tỷ, trả đi ba mươi sáu tỷ tiền nợ, còn lại hai trăm sáu mươi tư tỷ, chúng ta cầm ba mươi tỷ mua biệt thự, để lại sáu mươi tỷ dưỡng lão. Lại để hai mươi tư tỷ cho An Phong lấy vợ, còn dư lại một trăm năm mươi tỷ cho Thiên và Tiêu Thanh cầm đi buôn bán, vậy là nhà chúng ta sẽ tốt hơn rồi.”

“Cùng lắm thì sau khi bán xong, chúng ta coi Tiêu Thanh như tổ tông mà hầu hạ, mời một bảo mẫu nấu cơm vệ sinh nội trợ gì gì đó, toàn bộ không cần nó làm. Nó chỉ cần ngồi một chỗ buôn bán, sinh con với Thiên là được. Em nghĩ nó sẽ không trách chúng ta bán lệnh bài đi đâu.”

Mục An Minh gật gật đầu: “Sau khi em nói như vậy, anh yên tâm rồi.”

“Ha ha!”

Hai vợ chồng vui cười không ngậm miệng được.

Lúc này, tầng cao nhất của hãng cầm đồ, bên trong căn phòng cổ kính bày đầy đồ cổ.

Một ông lão mặc đồ Đường trang, cầm kính lúp cần thận quan sát lệnh bài một phen, vẻ mặt từ kinh hỉ đến kinh hãi, lại từ kinh hãi đến sợ hãi, cuối cùng tay cũng phát run. “Lão gia, có phải được làm sau thời Viên Thế Khải xưng để không?”

Ông chủ hiện hỏi.

Ông lão mặc Đường trang nuốt một ngụm nước miếng, hoảng sợ nói: “Cái này không phải làm thời để vương Viên Thế Khải. Lúa mạch, cái búa, liêm đạo, cái này cái này là ký hiệu của triều đình!”

“Chính diện lệnh bài có chín con rồng, phía trên có bốn viên để vương lục, cửu ngũ chí tôn, là đại biểu đế vương, biểu tượng chín con rồng này chỉ sợ chính là dưới một người trên vạn người.”

“Cho nên lệnh bài này, chắc chắn là của một vị danh tướng triều đình ta, đầu cơ trục lợi vật này là phải xử bắn. Mau đến chiến bộ thành phố, cho những trưởng quan xem xem, chủ nhân lệnh bài này là một tồn tại kinh khủng nào!”

“Vâng vâng vâng!”

Chủ quầy liên tục gật đầu.

Sau đó hai người đi ra ngoài từ cửa sau, điều khiển xe thẳng đến chiến bộ thành phố Cổ Cảnh.

Chiến bộ thành phố Cổ Cảnh.

Một vị lão tướng vai đeo một ngôi sao lấp lánh, sau khi quan sát lệnh bài, khuôn mặt lộ ra vẻ kính sợ đến vô cùng, vội hỏi: “Ông chủ Đường, lệnh bài này từ đâu mà đến?”

Ông chủ của hãng cầm đồ Thịnh Vượng, Đường Vĩnh Nguyên cung kính trả lời: “Là một đôi vợ chồng trung niên cần dùng tiền gấp, đến hãng cầm đồ chúng tôi đổi tiền. Tôi vừa nhìn thứ này cũng biết là quân lệnh triều đình của một vị danh tướng chúng ta nên không dám mua. Cho nên nhanh chóng lấy ra cho trưởng quan giám định xuất xứ của lệnh bài.”

Lão tướng gật gật đầu: “Không hổ là ông chủ của hãng cầm đồ Thịnh Vượng, ánh mắt rất đặc biệt. Thứ này chắc chắn từ tay một vị danh tướng của chúng ta. Nhưng của vị nào thì nói thật tôi cũng không rõ lắm.”

“Nhưng tôi có thể chụp mặt trên, mang đi báo cáo kiểm tra cho cấp trên. Có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có kết quả”

Dứt lời, ông liền cầm di động chụp lên. Sau đó gửi cho cấp trên của mình.

Ước chừng nửa giờ sau.

Điện thoại di động của ông vang lên. “Sau khi tổng chiến bộ xem xét, đây là lệnh bài của chiến thần hộ quốc, có thể hiệu lệnh đại quân trăm vạn người, nghiêm cấm mua bán lệnh bài chiến thần. Ông nhanh chóng báo cảnh sát, bắt người mua bán lệnh bài chiến thần lại, nghiêm khắc thẩm tra người bán lệnh bài chiến thần làm thế nào mà có được. Còn lệnh bài chiến thần ông cứ tạm bảo quản, tổng chiến bộ sẽ liên hệ chiến thần hộ quốc tới lấy, lập tức đi làm!”

“RÕ!”

Cúp điện thoại, lão tướng nằm lệnh bài nói: “Đây là thần lệnh của chiến thần hộ quốc, nghiêm cấm mua bán, tôi sẽ tạm thời giữ, hai người nhanh chóng mang cảnh sát đi bắt đôi vợ chồng kia, nghiêm tra bọn họ có được lệnh bài chiến thần như thế nào!”

“Da da da!”

Đường Vĩnh Nguyên và ông lão chủ tiệm gật đầu như băm tỏi, kinh sợ rời đi.

Bình Luận (0)
Comment