Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 250

Chương 250

 

Sau đó, anh ta lại nhìn về phía Thẩm Hải Băng: “Cô đã nghĩ xong chưa? Còn chưa nghĩ xong, thì tôi phải xin cấp trên của cô không ký với cô nữa!”

 

Toàn thân của Thẩm Hải Băng chấn động.

 

Cô ta cảm thấy con trai của người giàu nhất Danh Châu chắc sẽ kinh khủng hơn con trai của vua ngầm Danh Châu, nếu cô đắc tội đến cậu Ngô này, một trăm năm mươi tỷ phí ký kết chắc chắn sẽ bị ngâm nước nóng mất.

 

Vì vậy, cô ta nghiến răng: “Tôi đồng ý với các điều kiện của anh.”

 

Sau đó cô ta cúi đầu trước Tử Lượng.

 

“Xin lỗi cậu Tử.”

 

“Thế này mới đúng chứ.”

 

Ngô Thành Huy cười đắc thắng, vòng tay ôm lấy thân thể mỏng manh của Thẩm Hải Băng, cả người anh ta phấn chấn hẳn lên.

 

Thân thể nóng bỏng như vậy, ôm thật là thoải mái mà

 

Vì vậy anh ta nói: “Các anh chị em hãy đi ngâm suối nước nóng đi, tôi và Thẩm Hải Băng phải đi thuê phòng riêng đây. Tôi muốn tắm uyên ương với cô ta, ha ha ha.

 

 

Sau đó, anh ta đưa Thẩm Hải Băng sải bước rời đi.

 

Nhưng vào lúc này, lại có một giọng tức giận vang lên.

 

“Bỏ cái móng chó của mày ra, Hải Băng, mẹ nó là người mày có thể chạm vào hả?”

 

Mọi người tìm theo giọng nói mà quay lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi gầy gò, dẫn theo bảy tám người đàn ông vạm vỡ đi tới.

 

“Là cậu Hoắc!”

 

Các thế hệ sau của nhà họ Ngô và bạn bè của họ kinh sợ kêu lên.

 

Thân hình Ngô Thành Huy lắc lư, anh ta nhanh chóng thả tay ra.

 

Tiêu Thanh vui vẻ khi có người gặp họa: “Bây giờ mày gặp rắc rối lớn rồi.”

 

“Mày cho rằng tạo là mày đấy hả, cái gì mà gặp phải rắc rối lớn chứ, đánh rằm cũng không xảy ra cái chuyện gì nhé.”

 

Ngô Thành Huy tức giận nói, sau đó anh ta sải bước về phía Hoắc Kim Huy, mỉm cười nói: “Xin chào cậu Hoắc, tôi là Ngô Thành Huy, Mạnh Hạo Nhiên là em rể của tôi, chúng ta đã từng cùng nhau uống rượu rồi đó.

 

“Cùng tao uống rượu, sau đó mày tự cho rằng bản thân mình rất lợi hại rồi sao, còn dám ôm nghệ sĩ mà tạo sẽ ký hợp đồng, phải không?”

 

Hoắc Kim Huy tức giận hỏi.

 

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”

 

Ngô Thành Huy cúi đầu xin lỗi, “Thẩm Hải Băng, cô cút đến đây cho tôi!”

 

Hoắc Kim Huy hét lên.

 

Thẩm Hải Băng rụt rè chạy tới.

 

Bop!

 

Hoắc Kim Huy tát vào mặt cô một cái, anh ta tức giận nói: “Cô không phải là một người phụ nữ đơn giản nhỉ, quyến rũ trai nhà giàu thế hệ thứ hai rồi, còn muốn cùng người khác đi thuê phòng nữa, lại còn trước nơi đông người này mà nói đồng ý, bố mày kí cái loại như mày thì có cái tác dụng gì hả?”

 

Thẩm Hải Băng òa khóc.

 

“Tổng giám đốc Hoắc, không phải như vậy đâu, là bạn của anh ta đến cám dỗ tôi. Bạn anh ta bị tôi tát cho một cái, sau đó anh ta nhảy ra nói con trai của người giàu nhất là em rể của anh ta. Nếu tôi không ngủ với anh ta một đêm, anh ta sẽ cho em rể anh ta gọi điện bảo anh không được ký hợp đồng với em, em rất sợ hãi, vì vậy em phải đồng ý đi thuê phòng với anh tam hu hu…

 

 

Hoắc Kim Huy nghe thấy vậy, ngay lập tức đôi mắt tức giận của anh ta hướng tới Ngô Thành Huy mà nhìn chằm chẳm, anh ta lạnh lùng phun ra hai chữ: “Quỳ xuống!”

 

Ngô Thành Huy không quỳ, nhưng mồ hôi lạnh đã toát lên khắp cơ thể, anh ta nặn ra một nụ cười khó coi nói: “Cậu Hoắc, cậu có thể nể mặt của em rể Mạnh Hạo Nhiên của tôi, tha thứ cho tôi lần này được không?”

 

“Tao nói mày quỳ xuống, mày có nghe thấy không hả!”

 

Hoắc Kim Huy quát lên.

 

Phù phù!

 

Ngô Thành Huy trực tiếp quỳ xuống, thân thể anh ta run rẩy, anh ta sợ hãi nói: “Cậu Hoắc, tôi biết ta sai rồi. Cậu tha cho tôi đi, được không hả?”

 

Anh ta không thể ngờ rằng Hoắc Kim Huy sẽ tới, nếu không có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám giả vờ như thế.

 

Anh ta muốn dọa Thẩm Hải Băng sợ hãi và lừa cô ta ngủ một đêm thôi, nhưng ai mà liệu trước được tai họa này chứ.

 

“Tha cái đầu mày ấy. Bố mày bỏ ra nhiều tiền như vậy để ký với Thẩm Hải Băng, chỉ vì để tạo dễ dàng ngủ với cô ta hơn. Mày, mẹ nó, mày lại muốn nhanh chân đến ngủ với cô ta trước hả, mày nghĩ tao có thể tha cho mày không?”

 

Nói đến đây, Hoắc Kim Huy hét lên: “Chặt đứt cái tay nó ôm Thẩm Hải Băng cho tao!”

 

“Vâng thưa cậu Hoắc!”

 

Bảy tám người đàn ông vạm vỡ bao vây lấy Ngô Thành

 

Huy.

 

“Đừng mà!”

 

Ngô Thành Huy kinh hãi kêu lên: “Tôi muốn gọi điện thoại cho em rể tôi, cậu Hoắc, có thể tạm thời đừng ra tay được không?”

 

“Gọi đi, mày gọi đi!”

 

Hoắc Kim Huy hai tay chống nạnh, tức giận nói: “Tao muốn xem, Mạnh Hạo Nhiên có dám cứu mày không!”

 

“Da da da!”

 

Ngô Thành Huy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mạnh Hạo Nhiên và giải thích chuyện gì đã xảy ra.

 

“Cái gì! Anh thật sự không có việc gì thì lại đi gây chuyện, bảo cậu Hoắc từ từ hãy ra tay, em sẽ qua đó ngay!”

Bình Luận (0)
Comment