Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 259

Chương 259

 

“Nói cái gì ba là con chó của anh ta, anh ta muốn ba cắn ai thì ba cắn người đó, tuyệt đối không dám cắn anh ta.”

 

“Đấy gọi là coi trời bằng vung, chọc tức con, một phát súng bắn vào đầu anh ta, xem anh ta còn dám chém gió nữa không!”

 

Hoắc Thiệu Đông nghe vậy, đột nhiên dừng bước.

 

“Cậu ta thật sự nói như vậy?”

 

“Đúng ạ, lừa ba thì con là chó!”

 

Hoắc Thiệu Đông cảm thấy quá khác thường, người dám nói lời này ở Vĩnh Châu, nhất định không phải người bình thường.

 

Hơn nữa, ông ta có thể mơ hồ nghĩ đến, người đó là ai rôi.

 

Ngoại trừ anh, không ai dám nói lời ngông cuồng như vậy ở Vĩnh Châu!

 

Kết quả là, ông ta lập tức bước nhanh hơn, chạy băng băng về phía khu vực nghỉ ngơi.

 

“Ba, ba chậm chút, thằng đó có chút tài cán, ba đừng đi quá gần, bảo đảm đàn em lên là được rồi ba!”

Hoắc Kim Huy gọi, nhưng Hoắc Thiệu Đông căn bản không dừng lại, Hoắc Kim Huy vội kêu lớn: “Đuổi theo nhanh cho tôi, đi trước mặt ba tôi, đừng để ba tôi bị thắng đó đánh!”

 

Mà lúc này, người vây quanh ở cửa, thấy Hoắc Thiệu Đông chạy đến, tất cả nhanh chóng lui về khu vực nghỉ ngơi.

 

“Ông Hoắc dẫn theo đàn em, thở hồng hộc xông đến, cái mạng nhỏ của anh coi như sống đến cuối cùng rồi!”

 

Ngô Bội Nghi cười lạnh nhìn Tiêu Thanh nói: “Đáng lẽ chồng chưa cưới của tôi muốn giết chết anh, không ngờ anh đã mạo phạm cậu Hoắc, đỡ cho chồng chưa cưới của tôi ra tay”

 

“Anh nói xem một người đến từ nơi khác như anh, làm sao lớn gan như vậy chứ?”

 

“Hay là não anh có vấn đề, từng bị úng nước sao?”

 

 

 

Cô ta có thể mơ hồ thấy được, giây tiếp theo Tiêu Thanh sẽ bị chém chết

 

Tiêu Thanh ôm vợ và em vợ, bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Bây giờ cô cười vui vẻ bao nhiêu, lát nữa cô khóc thảm bấy nhiêu.

 

“Ha ha!”

 

Ngô Bội Nghi cười nói: “Anh cứ tiếp tục cứng miệng, bây giờ không cứng một chút, một lát hơn một trăm dao chém lên người anh, anh muốn cứng miệng cũng cứng không được.”

 

Tiêu Thanh chẳng muốn tiếp tục nói nhảm với cô ta.

 

Bà cụ vội la lên: “Thiên Lam, mau qua đây, đừng ngồi chung với cậu ta, sẽ mất mạng đó!”

 

Cô cháu ngoại xinh đẹp như vậy, ngay cả hộ quốc chiến soái cũng thích. Bà mới không nỡ để Mục Thiên Lam chết.

 

“Con không.”

 

Mục Thiên Lam nói: “Tiêu Thanh là chồng con, con muốn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia với anh ấy”

 

Ngô Thành Huy nhảy ra: “Bà nội, đừng quan tâm cô ta. Muốn chết thì để cô ta chết, dù sao người phụ nữ ngu đần này như cô ta chết còn bớt tốn không khí”

 

Nói đến đây, anh ta cười hả hệ về phía Mục Thiên Lam.

 

“Cô không cần hộ quốc chiến soái, nhất định cần thứ rác rưởi này, tiếp theo có kịch hay xem rồi!”

 

Trong lúc nói, có tiếng la vang lên..

 

“Tránh ra, tránh ra hết cho tôi!”

 

Rõ ràng là Hoắc Thiệu Đông, cấp tốc chạy vào.

 

“Ba, ba chậm chút!”

 

 

 

Hoắc Kim Huy cũng đi theo vào.

 

Lúc này, ánh mắt của Hoắc Thiệu Đông quét qua, rơi trên người Tiêu Thanh bắt chéo hai chân mà ngồi, tức khắc thân thể run lên, mồ hôi lạnh đều toát ra cả đầu.

 

Thật đúng là hộ quốc chiến soái!

 

Kết quả là, ông ta không dám thở mạnh một hơi, kh lưng chạy qua.

 

“Ba, để đảm đàn em xông lên, ba đừng tự mình lên, ba đánh không lại nó đâu ba!”

 

Hoắc Kim Huy vội kêu to, ra sức kéo Hoắc Thiệu Đông.

 

“Con cút ngay cho ba!”

 

Hoắc Thiệu Đông đá một cú lên người anh ta, sau khi đá anh ta ngã xuống đất, tiếp tục chạy nhanh qua Tiêu Thanh.

 

“Ba! Ba đừng để cơn tức giận làm choáng váng đầu óc, mau dừng lại!”

 

Hoắc Kim Huy cũng sắp sốt ruột chết rồi.

 

Mạnh Hạo Nhiên đỡ anh ta dậy, cười nói: “Cậu Hoắc đừng lo, ba cậu chắc chắn mang súng, lấy ra bắn chết thằng đó là được rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

 

“Đúng đó!”

 

Hoắc Kim Huy vỗ mạnh vào trán.

 

“Sao tôi lại quên mất chuyện này chứ!”

 

Anh ta lập tức cười lớn, nhìn Tiêu Thanh nói: “Nhìn thấy ba tao, xem mày còn dấm ngồi không, nếu đã chán sống rồi thì chờ lúc ba tao giơ súng vào đầu mày, tao xem mày còn ngồi được nữa không!”

 

Kết quả anh ta vừa nói xong.

 

Thấy Hoắc Thiệu Đông dừng chân trước mặt Tiêu Thanh, đột nhiên cúi đầu chín mươi độ, nói với giọng điệu thành kính nhất: “Hoắc Thiệu Đông của Vĩnh Châu xin chào anh Tiêu!”

Bình Luận (0)
Comment