Chương 28
Cơm nước xong, làm xong việc nhà, Tiêu Thanh trở về phòng thì thấy Mục Thiên Lam mặc áo ngủ màu hồng, ngồi ở bên giường, dáng vẻ căng thẳng khá giống cô vợ nhỏ đang đợi chồng trở về phòng trong đêm tân hôn.
“Vợ, em đang làm gì vậy?” Tiêu Thanh tò mò.
Sắc mặt của Mục Thiên Lam lập tức đỏ lên, giống như áng mây hoàng hôn, trông rất xinh đẹp.
Cô rất khó mà mở miệng được!
Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí nói: “Em định tôi nay sẽ trao lần đầu tiên cho anh, không uổng phí ba năm anh làm chồng em, nếu như anh cảm thấy vẫn không đủ thì tối mai em cũng có thể cho anh tiếp.”
“Gì”
Tiêu Thanh sợ ngây người!
Rồi sau đó cô làm bộ bình tĩnh đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, dịu dàng cười nói với cô: “Vợ, hôm nay làm sao em đột nhiên trở nên thông suốt, muốn làm vợ thật sự của anh?”
“Ai muốn làm vợ thật sự của anh chứ!”
Mục Thiên Lam nện cho Tiêu Thanh một đấm, trề đôi môi nhỏ nhắn quyến rũ: “Qua tối ngày mốt, cuộc hôn nhân ba năm của em và anh coi như là tới đường cùng rồi, ba năm qua anh đã bỏ ra quá nhiều cho gia đình em, đối xử với em cũng vô cùng tốt và còn rất bao dung em, nói thật, em không muốn để anh đi.”
“Nhưng châu chấu đá xe, nếu như không ly hôn thì em sợ anh sẽ chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.”
“Cảm thấy có lỗi với anh nhưng em lại không biết bồi thường ba năm mà anh đã bỏ qua như thế nào, vậy nên trao bản thân cho anh, ít nhất là anh không làm cho em chán ghét.”
Tiêu Thanh nghe xong, vừa cảm động vừa buồn cười.
“Còn ngớ ra làm gì, không muốn sao?” Mục Thiên Lam trợn mắt nói.
Tiêu Thanh cười nói với cô: “Muốn, nhưng anh muốn chờ em yêu anh rồi mới muốn, bây giờ chẳng qua là em không ghét anh, chứ chưa có yêu anh, cho nên trước mắt không vội, tương lai còn dài, chúng ta còn có cơ hội mà.”
Mục Thiên Lam xoay tròng mắt: “Người đàn ông vô dụng, anh sợ tôi có bầu, đến lúc đó mẹ tôi sẽ cho người giết chết anh có phải hay không? Nếu anh là loại người như vậy thì tôi sẽ không cho anh nữa, cũng không hại anh làm gì!”
Nói xong, cô thở phì phò đứng dậy, trở lại trên giường mình, chăn đắp một cái, ngã đầu ngủ mất.
Tiêu Thanh bật cười một tiếng.
Anh càng thêm thích cô vợ ngốc nghếch này.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, rốt cuộc cũng đến ngày kết hôn của Hộ quốc chiến soái.
Hơn sáu giờ tối.
Cả nhà Mục Thiên Lam lái xe đến bãi đậu xe của dinh thự Số Một.
“Mẹ tôi ôi!”
Vừa xuống xe, Mục An Phong lập tức hoảng sợ kêu lên: “Đều là Rolls Royce, Bentley, siêu xe, quả là xe sang như mưa, quá chấn động!”
Ngô Tuệ Lan ghen ty nói: “Anh rể của con là Hộ quốc chiến soái, quyền cao chức trọng, còn nhiều ông chủ lớn muốn bám chân ngài ấy lắm, cũng không có biết bao nhiêu ông chủ chưa nhận được thiệp mời đã tới rồi, nếu mà mời hết thì nhà giàu khắp đất nước này đều sẽ tới tham giat”
“AiP Mục An Phong thở dài nói: “Nếu anh rể chồng chị ruột con là Hộ quốc chiến soái thì thật là tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc lại là một tên vô dụng, làm con quá đau lòng, làm con quá hâm mộ anh Hải Long.”
Tiêu Thanh cười vỗ bả vai em vợ: “Em đừng hâm mộ Hải Long, mấy ngày nay anh ta rạng rỡ bao nhiêu thì qua bảy giờ tối nay anh ta sẽ thê thảm bấy nhiêu, đến lúc đó anh ta sẽ hâm mộ em muốn chết.”
“Tôi không thèm tin anh!”
Mục An Phong trợn mắt nhìn Tiêu Thanh một cái.
Tiêu Thanh cười cười, cũng không nói chuyện, dù sao lát nữa cậu ta cũng sẽ biết anh rể này lớn mạnh cỡ nào.
Lúc này, bên ngoài cửa dinh thự Số Một đã đầy ắp người, hai hàng vệ đội đứng xếp hàng ở cửa, sau lưng vệ đội điều là đám người như biển, ít nhất có hơn mười ngàn người, bởi vì nhà họ Mục có ghi chú ở ngưỡng cửa, tài sản thấp hơn ba trăm tỷ thì không thể đi vào, cho nên rất nhiều người đều bị ngăn cản ở ngoài cửa.
“Cũng may chúng ta là họ hàng của nhà họ Mục, nếu không ngay cả tư cách đi vào cũng không có.”
Ngô Tuệ Lan vừa nói xong thì cầm ra sổ hộ khẩu của Mục An Minh, thuận lợi tiến vào cửa dinh thự Số Một.
Bên trong đèn đuốc sáng choang, trong sân trưng bày đủ loại hoa hồng, xinh đẹp giống như biển hoa.
Theo thảm đỏ tiến vào chủ hội trường, cả nhà Mục Thiên Lam lại bị kinh ngạc, trố mắt.
Chỉ thấy bên trong nguy nga lộng lẫy, khắc rồng vẽ mây, cho người ta ảo giác như đây là hoàng cung cổ đại.