Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 290

Chương 290

 

Không ngờ rằng, trong mắt Tiêu Thanh thì anh ta chẳng qua chỉ là một tên nhãi ranh thích đi kiếm chuyện. Rất nhanh chóng, việc dọn dẹp hiện trường đã hoàn thành.

 

“Bằng Trạch, chú rể ban nãy là họ hàng của ông à?”

 

Triệu Minh Vũ tháo chiếc găng tay màu trắng, lên tiếng hỏi.

 

Cao Bằng Trạch lập tức cúi gập người.

 

“Thưa tướng quân, là cháu của vợ tôi tổ chức hôn lễ ở đây. Cấp dưới xin bảo đảm tuyệt đối không phải tôi làm lộ chuyện cơ mật.

 

Triệu Minh Vũ cười: “Tôi không nghi ngờ ông làm lộ chuyện cơ mật, ý của tôi là dù sao đây cũng là tiệc cưới của họ hàng nhà ông, ông hãy ghé qua uống ly rượu mừng đi, chiến soái phải từ bảy giờ ba mươi tới tám giờ mới đến được, anh quay lại phòng riêng của chúng ta trước bảy giờ ba mươi là được.

 

“Vâng, tướng quân!”

 

Cao Bằng Trạch cúi người hành lễ rồi rời đi “Tướng quân Triệu Minh Vũ, xin mời!”

 

Đinh Chấn Huy đưa tay ra hiệu mời.

 

Triệu Minh Vũ và Đinh Chấn Huy đi về phía trước.

 

“Ông Đinh, đây là con trai ông à?”

 

Triệu Minh Vũ hỏi.

 

“Vâng thưa tướng quân, thắng nhóc tên là Đinh Chấn Huy, hai mươi bảy tuổi rồi, giữ chức phó liên đội trong liên đội, dạo này nó nghỉ ngơi ở nhà tìm vợ, đẳng nào thì cháu nó cũng rảnh nên tôi mới gọi cháu đến bưng trà rót nước cho anh và hộ quốc chiến soái.”

 

“Hai mươi bảy tuổi à, phó liên đội cũng khá đấy, tìm được vợ rồi thì quay về đội tập trung làm việc đi nhé.”

 

Triệu Minh Vũ vỗ vỗ vai Đinh Chấn Huy.

 

“Vâng! Thưa tướng quân!”

 

Lúc này, tại buổi hôn lễ.

 

Toàn bộ quan khách đã có mặt, không có ghế nào trống.

 

Cô dâu chú rể đứng trên sân khấu, người chủ trì Chương trình đang nói những câu chúc phúc dễ nghe.

 

Ngay lúc này, Cao Bằng Trạch bước vào.

 

“Chú, chú đến rồi.”

 

Mạnh Hạo Nhiên chạy từ trên sân khấu xuống nghênh đón, cười ha ha: “Hộ quốc chiến soái đến chưa ạ?”

 

Cao Bằng Trạch điềm đạm nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, thời gian của tôi có hạn, tôi đến giúp cháu dẫn mặt Hoắc Thiệu Đông một chút thôi, ông ta đến chưa?”

 

“Đến rồi, đến rồi.

 

Mạnh Hạo nhiên liên tục gật đầu.

 

“Bây giờ tôi đưa chủ qua gặp ông ta.”

 

Nói rồi, anh ta dẫn Cao Bằng Trạch thuận theo hướng hành lang mà đi, người nhà họ Mạnh và người nhà cô dâu cũng đi theo hóng chuyện vui. Rất nhanh sau đó, đoàn người dừng lại bên cạnh một chiếc bàn. Mạnh Hạo Nhiên đưa ngón tay ra chỉ vào một người đàn ông đầu húi cua, hổn hển nói: “Thưa chủ, ông ta chính là Hoắc Thiệu Đông, chủ nhất định phải xử lý ông ta, giúp tôi trút cơn giận này.”

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Khách khứa có mặt trong buổi tiệc cũng lần lượt đứng dậy.

 

Bọn họ biết rằng lần này Hoặc Thiệu Đông e là đã gặp phải chuyện lớn rồi.

 

“Lữ đoàn trưởng Cao

 

Hoắc Thiệu Đông đứng dậy ôm nắm tay chào hỏi, vẻ mặt tươi cười thân thiện.

 

Nhà họ Mạnh đưa thiệp mời ông ta tới tham dự hôn lễ, ông ta biết ngay chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, e là họ muốn đe doạ hay xử lý ông ta.

 

Nhưng ông ta lại không chút lo sợ.

 

Vì đánh Mạnh Hạo Nhiên là ý của hộ quốc chiến soái, có hộ quốc chiến soái chống lưng thì ai dám động vào ông ta? “Ông là đại ca của Danh Châu, Hoắc Thiệu Đông ư?”

 

 

 

Cao Bằng Trạch hỏi.

 

“Đúng vậy!”

 

“Sao ông lại đánh Hạo Nhiên cháu tôi?”

 

“Vì cậu ta bất kính với khách quý của tôi, mang tên tuổi của ông ra để chèn ép khách quý của tôi, khách quý của tôi rất tức giận mới bảo tôi dạy dỗ cậu ta một chút, cho nên tôi mới ra tay dạy dỗ cậu ta.

 

“Khách quý cái quái gì!”

 

Mạnh Hạo Nhiên giận dữ phừng phừng nói: “Tên đó chỉ là một người giao đồ ăn, chỉ vì có quen biết với Kim Chí Nam của Cổ Cảnh. Ông giữ thể diện cho người kia mà không giữ thể diện cho chú tôi, lại bắt tôi quỳ xuống, còn đánh đập tôi. Chẳng lẽ thể diện của chú tôi còn không bằng một tên sống tạm bợ đầu đường xó chợ ư?”

 

Hoắc Thiệu Đông vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, không chút nao núng nói: “Chú của cậu ở đây chắc chắn là có thể diện rồi, nhưng tôi ở trước mặt vị khách quý của mình thì không có thể diện lớn đến thế.”

 

Lời vừa thốt ra, mọi người đều xôn xao.

 

“Khách quý của đại ca Hoắc Thiệu Đông là ai? Thế diện lớn đến vậy?”

 

“Chẳng phải đã nói là một người giao đồ ăn à, thể diện còn lớn hơn cả lữ đoàn trưởng Cao ư?”

 

Quan khách có mặt trong buổi hôn lễ thảo luận sôi nổi. Mạnh Hạo Nhiên chỉ cảm thấy mình sắp nổ tung ra.

 

“Có phải ông bị điên không hả, anh ta chỉ là một tên giao hàng nghèo rớt mồng tơi, làm thế nào mà có thể diện lớn hơn chú tôi được!”

 

“Hỗn xược!”

 

Hoắc Thiệu Đông nghiêm mặt, gằn giọng nói: “Còn dám nói lời bất kính về khách quý của tôi, tôi sẽ xử lý cậu ngay trước mặt chú cậu!”

Bình Luận (0)
Comment