Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 302

Chương 302

 

Mục Thiên Lam liếc nhìn một cái, bất đắc dĩ nói: “Mẹ mẹ có thể đừng có cái gì cũng đổ hết lỗi lên đầu Tiêu Thanh được không? Cao Thái Khôn, Khổng Hướng Hoa, Đổng Thiên Huân, Tiểu Thanh đều không quen biết những người này. Bọn họ bị bắt, lẽ nào cũng là do Tiêu Thanh hai?”

 

Ngô Tuệ Lan bĩu môi: “Ai bảo cậu ta không đi đánh quyền giúp mẹ kiếm tiền? Vậy thì mẹ cứ ra sức đổ lỗi cho cậu ta đấy.”

 

“Làm gì có đàn ông nào suốt ngày chỉ biết giặt quần áo, nấu nướng, lau nhà lau bàn., đưa vợ đi làm đón vợ tan làm, có bản lĩnh mà lại không đi kiếm nhiều tiền sao?”

 

Mục Thiên Lam cạn lời: “Những đồ trang sức của mẹ trị giá mấy chục triệu, không phải đều là do Tiêu Thanh giúp mẹ kiếm được sao? Nếu không có Tiêu Thanh, mấy người phụ nữ kia sẽ đưa cho mẹ món trang sức quý giá như vậy sao?”

 

“Còn về đánh quyền, đó là một công việc liều mạng, là con không cho anh ấy đi, muốn trách thì mẹ cứ trách con, đừng trách Tiêu Thanh!”

 

Ngô Tuệ Lan dí tay vào đầu Mục Thiên Lam một cái.

 

“Làm sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái nhẫn tâm như vậy chứ!”

 

Ở bên kia, tại nhà họ Mục.

 

“Bà nội, chúc mừng ngày vui đại hỷ a!”

Sau khi Mục Hải Long trả lời xong cuộc điện thoại, vô cùng phấn khích kêu lên.

 

“Có chuyện vui gì vậy?”

 

Bà cụ Mục và người nhà của nhà họ Mục đều tò mò nhìn về phía anh ta .

 

Mục Hải Long nhếch miệng cười, bắt đầu nói.

 

“Vừa rồi cậu Hàn gọi điện thoại cho cháu, nói rằng Kim Chí Nam đã bị bắt rồi, đúng là cơ hội tốt để ra tay với Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam”

 

“Ông ta đã để đại gia Hàn ngày mai mở hội nghị toàn thể Thương hội Thanh Châu, yêu cầu tất cả các thành viên của hội Thương hội Thanh Châu áp đặt các biện pháp trừng phạt nhiều phương diện đối với Thương mại Thiên Lam.”

 

“Cắt đứt chuỗi cung ứng, tiền vốn, hậu cần và kho bãi của Thương mại Thiên Lam, khiến cho Thương mại Thiên Lam lâm vào tê liệt”

 

“Trước tiên phải phá hủy Thương mại Thiên Lam, sau đó mới tìm cơ hội tiêu diệt Tiêu Thanh”

 

“Thương mại Thiên Lam một khi bị phế bỏ, chúng ta có thể mua số hàng hóa trị giá mấy chục tỷ kia của nó, vậy thì chúng ta phát tài rồi!”

 

 

 

Người của nhà họ Mục sau khi nghe xong tin tức này đều vô cùng kích động.

 

Bà cụ lại càng tươi rói, con đường làm quan rộng mở phía trước.

 

“Dám ra ngoài làm ăn lẻ một mình, kinh doanh lại còn lớn hơn cả nhà họ Mục ta, không giáo huấn cho nó thì còn chỉnh ai? Lần này xem nó đối mặt với sự tàn phá của cơn bão này như thế nào!”

 

Sáng hôm sau.

 

Tiêu Thanh lái chiếc Audi của Mục Thiên Lam, đưa cô đến công ty đi làm, sau đó tự mình đến giám sát tiến độ sửa sang của căn nhà.

 

Anh dự định bỏ ra hai năm đến hai tám tỷ để trang trí cho căn nhà lớn này thật đẹp đế, cho vợ một ngôi nhà ấm áp và thoải mái.

 

Còn Mục Thiên Lam, cô vừa đến công ty, liên vùi đầu vào công việc. Mẹ luôn ghét bỏ Tiêu Thanh, nói rằng anh ấy không giúp ích gì cho sự nghiệp của cô.

 

Thế thì cô càng phải cố gắng hơn nữa để nói với mẹ rằng bản thân cô không cần dựa vào đàn ông cũng có thể làm tốt sự nghiệp của mình, dùng điều này để chặn miệng mẹ, miễn cho mẹ muốn đổi cho cô một người chồng giúp ích cho sự nghiệp của cô.

 

Vừa bắt đầu, công việc diễn ra rất suôn sẻ.

 

Đàm phán được một vài đơn đặt hàng nhỏ, làm cũng có thể kiếm được vài tỷ.

 

Gần đến buổi trưa.

 

“Tổng giám đốc, không hay rồi, tiền vốn trong tài khoản đã bị ngân hàng hạch toán trả nợ trước thời hạn rồi!”

 

Tổng giám đốc tài vụ vội vàng chạy vào và nói.

 

“Cái gì!”

 

Mục Thiên Lam đứng phắt dậy, khó tin nói: “Khoản vay này mới cho vay chưa được bao lâu, tại sao đột nhiên lại hạch toán trả nợ?”

 

“Tôi đã gọi điện hỏi ngân hàng rồi, họ nói là nhận được tin Thương mại Thiên Lam sắp phá sản, vì để ngăn ngừa tổn thất mới làm như vậy.” Tổng giám đốc tài vụ trả lời.

 

Mục Thiên Lam đảo mắt.

 

“Nghe ai nói càn Thương mại Thiên Lam sắp phá sản!”

 

Cô đang buồn bực.

 

Giám đốc tài vụ vội vàng chạy vào.

 

“Tổng giám đốc không hay rồi. Nhiều nhà kho đã gọi điện đến và yêu cầu chúng ta trong vòng hai ngày chuyển hết hàng hóa cất giữ trong kho của họ đi, nếu không bạn họ sẽ ném hàng hóa của chúng ta trong kho ra đường”

 

“Ngoài ra, nhân viên nghiệp vụ cũng tới tấp nhận được cuộc gọi từ các công ty vận tải, nói rằng họ sẽ không kéo hàng cho Thương mại Thiên Lam chúng ta. Vài đơn hàng phải giao nhưng không tìm được xe kéo hàng”

 

Mục Thiên Lam bối rối.

 

Nhưng chưa đợi cô bình tĩnh lại, giám đốc mua hàng lại vội vàng chạy vào.

 

“Tổng giám đốc, mấy nhà máy thép đã gọi điện đến và yêu cầu chúng ta giải quyết số tiền còn lại, và sau này sẽ không giao hàng cho Thương mại Thiên Lam nữa.”

Bình Luận (0)
Comment