Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 308

Chương 308

 

Nhà kho không cho cô gửi hàng, công ty phân phối không cho cô vận chuyển hàng, bản thảo giá rẻ cũng không có công ty nào mua, cứ tiếp tục như vậy thì ngày mai sẽ phải đối mặt với chuyện hàng hoá bị vứt trên đường mất.

 

Cản trở giao thông nên chắc canh ta không được. Vậy hàng hóa sẽ bị bên có liên quan áp dụng biện pháp cưỡng chế

 

Nói tóm lại, nếu không thể kịp thời ngăn chặn thiệt hại thì mấy chục tỷ tiền vốn bỏ vào cũng mất hết “Ơ. Sao lại khóc thành thế này?”

 

Một giọng cười lạnh lùng truyền đến.

 

Bỗng dưng Mục Hải Long, bà cụ Mục và mấy người của dòng họ Mục tụ tập đi vào văn phòng giám đốc.

 

“Các người đến đây làm gì? Xem tôi làm trò cười phải không?”

 

Mục Thiên Lam gào lên.

 

“Ha Ha!”

 

Mục Hải Long cười ầm lên: “Đường đường là bà chủ của công ty có khối tài sản mấy chục tỷ mà lại khóc lóc thành ra thế này. Thật khiến người ta buồn cười, chuyện có bao lớn đầu, khóc đến nỗi chết đi sống lại vậy? “Anh cút ra ngoài cho tôi, công ty tôi không chào đón anh!”

 

Mục Thiên Lam không kìm được cơn giận, chỉ thẳng tay ra cửa lớn.

 

“Thiên Lam, đừng có không biết suy nghĩ.

 

Bà cụ quát lên: “Tôi biết rõ tình hình của Thương mại Thiên Lam, có một thế lực rất lớn đang trả thù cô, nếu cô không bất chấp một chút, không kịp thời ngăn chặn thiệt hại, tiền vốn của cô đổ vào cũng không lấy lại được.

 

“Bà nội tôi đây vốn muốn đến giúp cô mà thôi, nếu cô bán hơn mười nghìn tấn hàng cho công ty Yangda với giá bằng nửa giá thị trường, tiền hàng tám mươi mốt tỷ, tôi sắp xếp chuyển cho cô ngay. Cô đem tiền nợ còn lại trả cho ngân hàng, còn có thể thừa ba mươi đến sáu mươi tỷ rời đi, chí ít nửa đời sau có thể không cần lo cơm lo áo.

 

“Nếu cô không làm vậy, cuối cùng một nghìn tấn hàng kia sẽ mục rữa trên đường, một xu tiền cũng không có, còn mắc nợ ngân hàng một khoản “Nghe bà nội đi, chịu lỗ một chút, bán hết hàng cho bà nội, bà nội giúp cô vượt qua khó khăn này. Mục Thiên Lam nghe xong mấy lời này, dở khóc dở cười.

 

Sau đó gào lên: “Mấy người là đồ ăn cướp, hàng của tôi nát bét trên đường cũng không bán cho mấy người. Để mấy người giàu ngang xương à!”

 

“Cho mặt mũi mà không cần mặt mũi phải không?”

 

Mục Hải Long quát một tiếng, giơ tay lên định đánh

 

Mục Thiên Lam.

 

Lúc này, một tiếng gầm giận dữ truyền đến.

 

“Dám động vào cô ấy thử xem, tôi ném anh ra ngoài cửa sổ!”

 

Mọi người nhìn lên.

 

Bỗng dưng Tiêu Thanh và Ngô Tuệ Lan mặt mày giận dữ đi vào.

 

Người Mục Hải Long run lên.

 

Sức lực của Tiêu Thanh bao lớn, trong lòng tàn nhẫn bao nhiêu. Trong lòng anh ta hiểu rõ.

 

Đây là tầng mười mấy, nếu bị đẩy xuống dưới là rơi thành đống thịt nhão luôn.

 

“Các người chạy đến công ty nhà tôi làm gì? Còn làm con gái tôi tức khóc, thiếu đòn đúng không? Nếu như vậy thì tôi không ngại để con rể tôi đấm cho mỗi người một đấm, đánh các người tàn phế.”

 

Ngô Tuệ Lan tức giận nói, không cho bà cụ chút mặt mũi nào.

 

Bà ấy bực tức nói: “Công ty nhà cô rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng, tôi có lòng tốt đến giúp đỡ các người, quả là không phân biệt tốt xấu, không biết người có lòng tốt, nếu hôm nay các người không nhận sự giúp đỡ của tôi, các người sẽ lỗ cực kỳ cực kỳ thảm!”

 

Bà ấy nói đến nỗi nước bọt tung bay.

 

Cũng không cam lòng rời khỏi Thương Mại Thiên Lam.

 

Nếu cuối cùng Mục Thiên Lam thỏa thuận giá thấp hơn một nửa so với giá thị trường. Bản toàn bộ hàng hóa cho công ty Yangda, vậy công ty Yangda có thể kiếm được từ đó ít nhất chín mươi tỷ tiền lãi.

 

Vì chín mươi tỷ tiền lãi này, bà ấy chỉ có thể mặt dày đến đây thôi.

 

“Vợ, công ty xảy ra chuyện gì?”

 

Tiêu Thanh đau lòng lau nước mắt cho Mục Thiên Lam, hỏi.

 

Nhưng Mục Thiên Lam vẫn khóc không ngừng.

 

Bởi vì cô biết, nói ra thì Tiêu Thanh cũng không giúp cô được, ngược lại còn khiến người thân rước thêm phiền muộn, cô muốn tự mình gánh vác tất cả.

 

“Khóc cái gì mà khóc, có chuyện gì xảy ra khi con nói đi, khóc có giải quyết được gì không? Nói cho mẹ nghe, mẹ xử lý giúp con, chỉ cần là chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không thành vấn đề!”

 

Ngô Tuệ Lan vờ bức bách nói.

 

Bà ta muốn cho người nhà họ Mục biết, Ngô Tuệ Lan bà ta không thiếu tiền! “Hu hu hu..”

Bình Luận (0)
Comment