Chương 77
“Khá may là cô không đồng ý gả cho hộ quốc chiến soái, nếu khi đó cô mà chịu gả cho hộ quốc chiến soái thì chắc lúc tư liệu đen bị tung ra, sẽ làm mất mặt của hộ quốc chiến soái biết bao, thể thì cô có chết cũng không thoát được!”
Chu Ngọc Đình nói với vẻ mặt có chút hả hê.
Mục Thiên Lam cũng tức đến mức phát khóc.
Tên Trương Tuấn Kiệt chết tiệt, đây là muốn cô thân bại danh liệt mà! “Mục Thiên Lam. Một tấm ba mươi triệu mà cô cũng chịu chụp, bây giờ tôi ra giá một lần ba tỷ, cô có chấp nhận không? Đủ một trăm tấm áo tắm hai mảnh là được. Hơn nữa, tôi cũng không cần cô phải tạo dáng như thế kia, cô chỉ cần đi ra kia nằm xuống một cái là được. Nếu cô đồng ý, tôi đây sẽ đưa cho cô tiền đặt cọc là một tỷ rưỡi.”
Có một nam thanh niên lên tiếng.
“Ha ha!”
Tất cả mọi người ở đó đều bật cười ha ha. Lưu Ngọc Huyền vừa định nói gì đó.
Mục Thiên Lam đã lập tức kéo cô ấy lại, bây giờ cô đã không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa rồi, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống trốn thôi.
“Này, cô đừng đi!”
Nam thanh niên kia la lên.
Mục Thiên Lam cũng không thèm quay đầu lại, cô tiếp tục sải bước rời khỏi đó cùng với Lưu Ngọc Huyền.
“Cậu Ngô, cậu cầm tách cà phê này tới ép cô ta uống đi, cứ để cho cô ta đập vỡ nó, rồi sau đó nói là món đồ cổ nên phải bồi thường mấy tỷ, đẩy cô ta đến bước đường cùng thì cô ta sẽ đồng ý thôi.”
Chu Ngọc Đình mách chiêu cho nam thanh niên kia.
Ngô Nhất Phương nghe vậy thì cười ha ha một tiếng, tiếp đến anh ta cầm tách cà phê lên, đuổi theo và chặn ngay trước mặt của Mục Thiên Lam.
“Mục Thiên Lam, cô uống tách cà phê rồi đi. Công việc không có thì tình nghĩa vẫn còn mà nhỉ?”
Vừa nói xong, anh ta đưa tách cà phê đến bên miệng của Mục Thiên Lam.
“Đừng có mà quá đáng!”
Mục Thiên Lam đẩy tách cà phê ra.
Lúc ấy, Ngô Nhất Phương cố ý buông tay ra, xoảng một tiếng, tách cà phê rơi xuống mặt đất và vỡ toang thành mấy mảnh.
“A! Bảo bối của tôi!”
Ngô Nhất Phương giả vờ bày ra dáng vẻ đau lòng mà nói: “Cô có biết cái tách này của tôi bao nhiêu tiền không? Đó là món đồ sứ thời Minh mà tôi đã mua được ở hội đấu giá Christie’s với giá chín tỷ đấy, cô cứ như vậy mà làm vỡ của tôi, bồi thường cái tách lại cho tôi đi!”
Nghe đến đây, Mục Thiên Lam và Lưu Ngọc Huyền đều sợ đến ngây người.
Đây là đồ sứ thời Minh? Nguồn truyen.one nhé cả nhà!
Có giá trị là chín tỷ? “Anh… Anh không nói đùa chứ?”
Mục Thiên Lam bị dọa sợ hoảng hốt.
Chu Ngọc Đình bước tới: “Cậu Ngô chính là cậu chủ của câu lạc bộ suối nước nóng Aegean, cậu ấy thích nhất là chơi đồ sứ, chén cơm của cậu Ngô, tách uống trà, nếu không phải là thời Minh thì cũng là đồ cổ thời Thanh, cái tách cà phê này cũng vậy. Giờ mấy người đã làm vỡ nó rồi, nếu không lo bồi thường cho cậu Ngô thì tối nay hai người đừng hòng rời khỏi Aegean.”
Cả Mục Thiên Lam và Lưu Ngọc Huyền đều cảm thấy lúng túng.
Số tiền chín tỷ, hai người bọn cô hoàn toàn không thể bồi thường nổi! “Nếu không thì như vậy đi.”
Ngô Nhất Phương nói: “Như tôi đã nói khi nãy, một lần ba tỷ. Không thì cô giúp tôi ba lần, món nợ này xem như xong, nếu không cô phải lấy chín tỷ ra để bồi thường cho tôi.”
Mục Thiên Lam lắc đầu một cách máy móc.
Đột nhiên khi ấy cô nghĩ đến việc trong nhà có mười lăm tỷ sáu, thế là cô lập tức gọi điện thoại cho mẹ cô và nói bằng giọng nghẹn ngào: “Mẹ, con đang ở câu lạc bộ suối nước nóng Aegean. Con có làm vỡ một món đồ sứ thời Minh, giờ phải bồi thường cho người ta chín tỷ. Mẹ có thể giúp con mang tiền tới để bồi thường không?”
“Cái gì! Con vậy mà làm vỡ cái tách giá chín tỷ? Ôi mẹ ơi, sao con lại không cẩn thận như vậy hả! Mẹ không thể trả cho con số tiền bồi thường này được, muốn trả thì đi tìm Tiêu Thanh đi, cậu ta đã bản vương miện phượng, chắc chắn là có tiền, con cứ tìm cậu ta bảo trả cho con.
Tút tút…
Cuộc điện thoại trực tiếp bị ngắt kết nối.
Mục Thiên Lam bị đẩy vào bước đường cùng, cô không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Tiêu Thanh.
“Sao thế vợ?”
Tiêu Thanh hỏi cô.
“Em đang ở trong câu lạc bộ suối nước nóng Aegean, em có làm vỡ một cái tách có giá là chín tỷ, nếu bây giờ không bồi thường cho bọn họ, thì bọn họ sẽ không để cho em đi, anh có thể đến đây không?”
“Cải tách cà phê gì mà chín tỷ?”
Tiêu Thanh cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng anh vẫn an ủi cô: “Vợ, em đừng khóc, càng không phải sợ, anh lập tức tới ngay”
Lúc cúp điện thoại, Mục Thiên Lam cảm thấy có chút cảm động.
Cho dù Tiêu Thanh có trộm vương miện phượng đi nữa. Nhưng anh vẫn rất quan tâm đến cô, vừa nghe cô gọi bảo đến là anh đến, không giống như mẹ cô vừa nghe chín tỷ, không đau lòng mà cũng chẳng thèm quan tâm đến đứa con gái này.
Thế nên bây giờ sự tức giận mà cô dành cho Tiêu Thanh cũng đã vơi đi được một ít.
“Tôi nói này Mục Thiên Lam, tôi cũng đã có nghe qua điều kiện của nhà cô ta từ Mục Hải Long, đừng nói là ba tỷ, có là ba trăm ngàn cũng khó mà lấy ra được, thế nên cô có kêu người nhà tới cũng vô dụng, hay là cô đáp ứng lời đề nghị của cậu Ngô đi. Ngủ một đêm, cô không cần phải bồi thường cái tách nữa, nếu cô phục vụ, khiến cậu Ngô thấy vui thì sau này cô cũng không cần đi làm nữa, kiếm tiền mà cậu Ngô kiếm được cũng đủ cho cô sung sướng cả đời.”