Chiến Thần Bất Bại

Chương 1012

Chương 1012: Trận thi đấu quân sự

Câu nói này của Tiêu Chính Văn thực sự khiến cho người ta phải kinh hãi!

Oda Saryu sợ đến mức choáng váng, phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại!

Vẻ mặt ông ta đầy phiền muộn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của Tiêu Chính Văn với đôi lông mày dữ tợn, ông ta hằn học nói: “Mẹ kiếp! Vua Bắc Lương chết tiệt, dám coi thường đế quốc Đại Linh chúng ta! Sớm muộn sẽ có một ngày, đế quốc Đại Linh chúng ta trở thành người thống trị Hoa Quốc!”

“Thưa ông Oda, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Một hộ vệ đứng sau lưng Oda Saryu thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Oda Saryu trở nên u ám, ông ta nói: “Hoa Quốc có một câu nói rằng: Nhập gia tùy tục. Chúng ta đến đây là để làm việc lớn, tạm thời đừng nên xung đột với ông ta!”

“Tuy nhiên, theo kế hoạch ban đầu, cậu hãy bí mật liên lạc với người đại diện của Võ Thần Tông”.

“Vâng!”

Người hộ vệ khom lưng lễ phép đáp lại.

Ngay sau đó, đám người Oda Saryu được sắp xếp ở tại một khách sạn dành cho khách nước ngoài ở Long Kinh.

Ở cửa khách sạn, một người đàn ông dáng vẻ như một sĩ quan lễ phép đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, nói nhỏ: “Chủ soái Tiêu, có cần chúng tôi bí mật giám sát theo dõi không?”

Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Cẩn thận theo dõi mọi hành động của bọn chúng. Nếu bọn chúng có bất kỳ hành động bất thường nào thì phải lập tức báo cáo ngay cho tôi!”

“Vâng! Thưa chủ soái Tiêu!”

Sĩ quan đó đứng ra nghiêm chào.

Trong căn phòng ở trên lầu, Oda Saryu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn theo Tiêu Chính Văn đã lên xe jeep ở bên dưới bằng ánh mắt lạnh lùng và hung ác, nói: “Hừ! Lập tức hành động!”

Vừa dứt lời!

Sau lưng Oda Saryu, ba gã đàn ông Vy Hào đã thay trang phục của Hoa Quốc khom lưng lễ phép gật đầu với ông ta rồi bước ra khỏi phòng!

Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc đồ truyền thống, chân đi guốc gỗ bước tới phía sau Oda Saryu, khom lưng nghiêng người nói: “Thưa ông Oda, ông có điện thoại”.

Oda Saryu nhận cuộc gọi, vẻ không vui trên mặt từ từ biến thành một nụ cười nhạt, nói: “Ông Long, xin chào”.

“Ông Oda, hoan nghênh ông đến thăm Hoa Quốc, không biết ông ở đó có quen không?”

Đầu dây bên kia, ông Long cười nhạt.

Oda Saryu nói: “Phải nói rằng Long Kinh xứng danh là một thành phố cổ với ngàn năm văn hiến, tôi rất thích một thành phố cổ kính như vậy. Ông Long, chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề đi. Lần này, chúng tôi muốn gặp tông chủ của Võ Thần Tông của các ông”.

Ông Long cười nói: “Ông Oda, không cần phải vội, chúng tôi ắt có sắp xếp của riêng mình, ông chỉ cần yên lặng chờ đợi là được”.

Nghe vậy, sắc mặt Oda Saryu tối sầm lại, nhưng bây giờ ông ta đang ở Hoa Quốc, cũng không có cách nào khác, đành phải mỉm cười rồi đáp: “Nếu đã vậy, thì chúng tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông Long”.

Dứt lời, ông ta ngắt điện thoại.

Oda Saryu chắp tay sau lưng, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng.

“Các người hãy lập tức liên hệ với mật thám và các thế lực của chúng ta ở Hoa Quốc! Mọi việc phải được thực hiện một cách bí mật, tuyệt đối không được để phía Hoa Quốc phát hiện ra hành động của chúng ta!”

“Ông Long này muốn lợi dụng chúng ta, vậy tại sao chúng ta lại không lợi dụng bọn chung chứ?”

Khi nói những lời này, nụ cười trên mặt Oda Saryu càng lúc càng nham hiểm.

Đây vốn dĩ là một nước cờ lợi dụng lẫn nhau.

Ngày hôm sau, khi Tiêu Chính Văn vừa mới lĩnh ngộ được kiến thức trong một mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục, thì một sĩ quan bước vào phòng và cúi chào: “Chủ soái Tiêu, có một trận thi đấu quân sự cần anh tham gia”.

“Trận thi đấu quân sự ư?”

Tiêu Chính Văn cau mày, anh cũng vừa mới hay tin.

“Đó là một nhiệm vụ được gửi đến từ Thiên Tử Các, sứ đoàn Vy Hào vừa đến thăm ngày hôm qua đột nhiên đề xuất một trận thi đấu quân sự giao hữu với Hoa Quốc. Để mở rộng tầm ảnh hưởng, bên phía Thiên Tử Các đã mời thêm một số quốc gia khác cùng tham gia trận thi đấu quân sự. Bọn họ đã đi xuyên đêm hôm qua để kịp đến Hoa Quốc”.

Người sĩ quan đáp.

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn liền nhíu mày, sắc mặt trên mặt càng lúc càng tối sầm lại.

Thiên Tử Các đột nhiên phát động một trận thi đấu quân sự như vậy là có ý gì?

Hơn nữa, còn mời thêm rất nhiều quốc gia cùng tham gia vào trận thi đấu quân sự ngay trong đêm…

Xảy ra chuyện bất thường như vậy chắc chắn là có điều kì lạ nào đó!

“Được rồi, tôi hiểu rồi”.

Tiêu Chính Văn gật đầu đáp lại.

Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra rồi gọi ngay cho Long Ngao và nói: “Long Ngao, cậu dẫn theo một số anh em theo dõi chặt chẽ những người tham gia trận thi đấu quân sự từ nhiều quốc gia khác nhau đã đổ xô đến Hoa Quốc vào đêm qua. Một khi phát hiện ra bọn chúng có điều gì bất thường, hãy bí mật bắt hết lại!”

“Vâng, thưa Long Vương!”

Long Ngao đáp lời rồi lập tức bắt đầu thực thi mệnh lệnh.

Buổi chiều, Tiêu Chính Văn đáp máy bay chuyên dụng đến nơi diễn ra trận thi đấu quân sự.

Nơi này là một hòn đảo nhỏ trên biển, cách Long Kinh hơn bốn trăm kilomet. Hòn đảo này có tên là đảo Quan Quỳnh.

Vừa vào đảo, Tiêu Chính Văn đã nhíu chặt lông mày, anh cảm thấy mọi thứ hơi khác thường.

Anh có cảm giác như thể mình đang bị cô lập?

Có rất nhiều binh lính ở đây và cờ của hơn ba mươi quốc gia đang được cắm trên đảo.

Lễ khai mạc sẽ được tổ chức ngay trong ngày, sau đó sẽ tiến hành bốc thăm để chọn ra các nhóm và đối thủ. Sau sáu trận đấu tay đôi, cuối cùng sẽ chọn ra những đội chiến thắng với xếp hạng cao nhất.

Những người tham gia thi đấu đến từ nhiều quốc gia khác nhau đã đi theo người phụ trách hiện trường đến hội trường.

Sau lượt bốc thăm đầu tiên, không ngờ ngay trong phân nhóm của lượt thứ nhất, đội thi đấu của Hoa Quốc đã gặp ngay đối thủ trước đây của mình.

Trong cùng một nhóm, những binh lính duy nhất có thể đối kháng với bọn họ chỉ có thể là những binh lính Vy Hào.

Vừa bốc thăm xong, đội trưởng của đội thi đấu Vy Hào đã tìm đến với vẻ vô cùng hống hách.

“Ha ha, vua Bắc Lương, chúng ta lại gặp nhau rồi. Không biết lần này cậu còn có thể kiêu ngạo thế nào được nữa!”

Người đến không phải ai khác, chính là Oda Saryu!

Lúc này, ông ta nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ mặt không mấy thiện cảm, rồi lạnh lùng nói: “Ngày mai là ngày thi đấu chính thức của chúng ta, hơn nữa cuộc đấu ngày mai là chiến đấu tự do. Không biết liệu binh lính của Hoa Quốc các người rốt cuộc có thể chiến đấu được không? Chắc không phải lại là những kẻ yếu ớt trói gà không chặt đấy chứ? Ha ha ha!”

Oda Saryu mặc sức cười lớn.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Binh lính của Hoa Quốc thế nào, không cần đám giặc như các người phải bận lòng! Ông chỉ cần biết rằng binh lính của Hoa Quốc có thể thua bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ thua các người! Ngược lại, chỉ cần gặp người Vy Hào thì sức chiến đấu của binh lính Hoa Quốc chúng tôi sẽ tăng lên gấp mười lần! Nếu không tin, thì hẹn gặp trong trận đấu!”

“Đúng vậy! Đánh chết bọn chó các người!”

“Mẹ kiếp! Cứ đợi đó, sớm muộn gì bọn tao cũng giết chết bọn mày!”

Ngay lập tức, những binh lính tham gia thi đấu của Hoa Quốc ở phía sau Tiêu Chính Văn cũng rống to!

Sắc mặt của Oda Saryu lập tức trở nên u ám và khó coi!

Sự thù địch trong mắt mười binh lính Vy Hào sau lưng ông ta cũng không thể che giấu được nữa.

“Các binh lính của chúng tôi muốn thi đấu giao hữu cùng các người, không biết các người có dám ra tay với chúng tôi hay không?”

Đột nhiên, Oda Saryu vừa mỉm cười vừa nói.

Ông ta đưa tay chạm vào bộ râu xoăn tít của mình, dường như đang âm thầm mưu đồ điều gì đó.

“Ngại quá, thi đấu đá cá nhân bị cấm trong cuộc thi. Nếu như bị phát hiện, sẽ bị phạt đình chỉ thi đấu”.

Đúng lúc này, thiếu tướng Hồ Chí Hải – sĩ quan đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn, cũng dứt khoát từ chối lời đề nghị của đối phương.

Lúc này, một binh lính đứng sau lưng Oda đột nhiên chửi rủa: “Tôi nghĩ các người không dám đấu với chúng tôi thì có. Dù sao thì ngày mai các người cũng sẽ bị chúng tôi loại bỏ, chi bằng hôm nay đầu hàng luôn cho xong! Đám binh lính Hoa Quốc rác rưởi các người đúng là một lũ nhát gan!”

Hắn vừa mắng, vừa bất ngờ xông đến trước mặt thiếu tướng Hồ, rồi giơ chân đá về phía ngực Hồ Chí Hải.

Hồ Chí Hải lùi ra đằng sau mấy bước, tránh được cú đá này.

“Cẩn thận!”

Thấy đối phương bất ngờ ra tay, mười binh lính sau lưng Hồ Chí Hải liền xông lên đánh nhau loạn xạ với bọn chúng.

Đặc biệt là một số binh lính giỏi đánh đấm ra tay hết sức quyết liệt, chẳng mấy chốc mà họ đã đánh những kẻ gây rối kia nằm gục trên mặt đất.

“Với chút thực lực như thế này mà cũng dám kiếm chuyện với chúng tôi sao?”

“Đúng là một lũ rác rưởi, trở về tập luyện thêm mười năm nữa đi!”

“Đánh cho các người phải nhập viện luôn bây giờ!”

Mười binh lính bên phía Hồ Chí Hải cũng cảm thấy mười đối thủ này thật sự là một đám rác rưởi. Nếu cho vào đội ngũ cấm vệ quân của Long Kinh, thì ngay cả lính tinh nhuệ, bọn chúng cũng không so sánh được.

Với chút thực lực như thế này mà cũng dám kiếm chuyện sao?

Lúc này, nhìn cả đám binh lính Vy Hào đang ngã rạp ở dưới đất, Tiêu Chính Văn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Bình Luận (0)
Comment