Chương 1034: Bản soái sẽ giết hết
Tiêu Chính Văn dừng chân, nhăn mặt lại, cúi đầu nhìn vết kiếm trên mặt đất ở trước mặt.
Sức mạnh của nhát kiếm này phải là Thiên Vương huyền cấp hai sao mới có thể khai triển được!
Mà lúc này ông lão đó cũng lạnh lùng mở miệng nói: “Vua Bắc Lương, tôi nhận lệnh canh giữ ở đây, vẫn mong cậu đừng bước chân qua vạch đỏ ấy! Nếu không, tôi chắc chắn sẽ chém chết cậu!”
Nghe xong, vẻ mặt Tiêu Chính Văn khẽ biến đổi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
Sau đó, dưới ánh mắt của bảy người, Tiêu Chính Văn nhấc chân, bước qua vết kiếm mà ông lão tạo ra!
Anh nói: “Bản soái muốn tới Thiên Tử Các! Không ai có thể ngăn cản đường đi của bản soái! Bản soái chỉ cảnh cáo ông một lần! Nhanh chóng tránh ra! Nếu không, bản soái sẽ quy vào tội phản quốc! Chém chết ngay tại chỗ!”
Ông lão cầm kiếm nghe xong, hơi nhíu mày lại, trong đôi mắt mờ đục chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trầm giọng quát: “Vua Bắc Lương! Nếu đã như vậy thì tôi không giữ được mạng cho cậu rồi!”
“Giết!”
Sau tiếng hô giận dữ của ông lão, bảy vị chưởng giáo của Kiếm Tông lập tức cầm kiếm xông về phía Tiêu Chính Văn!
Bảy người, bảy thanh kiếm!
Mỗi thanh kiếm đều đủ mạnh để khai thiên lập địa!
Mỗi thanh kiếm đều đủ mạnh để càn quét thiên hạ!
Bảy thanh kiếm, đồng thời xông thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Bảy vị Thiên Vương đấy!
Lúc này, trên tòa nhà cao tầng nào đó ở phía xa.
Võ Thí Thiên và ông Long đang lạnh lùng quan sát cuộc chiến ở phía dưới.
“Ông Long, ông nghĩ rằng ai sẽ thắng?”
Võ Thí Thiên chắp tay sau lưng, khóe mắt lộ ra tia sáng lạnh tanh.
Ông Long nhìn Tiêu Chính Văn và Thất Kiếm bên dưới nói: “Theo lý mà nói, bảy vị cường giả Thiên Vương vây giết một mình Tiêu Chính Văn, chắc hẳn bảy cường giả đó sẽ thắng! Huống hồ, người dẫn đầu còn là một cường giả đã bước một chân vào cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, Tiêu Chính Văn càng không còn đường sống!”
Võ Thí Thiên gật đầu nói: “Ông nói không sai, nhưng tôi lại muốn đánh cược với ông, trận này, Tiêu Chính Văn thắng”.
“Tông chủ, ông nói gì cơ? Tiêu Chính Văn thắng sao?”
Nghe thấy vậy, ông Long nhíu mày, rõ ràng hơi kinh hãi!
Tiêu Chính Văn thắng sao?
Nhưng đối thủ là bảy cường giả Thiên Vương!
Còn là bảy chưởng giáo của Kiếm Tông – võ tông hạng hai của Hoa Hạ!
Tiêu Chính Văn – một Thiên Vương huyền cấp hai sao, làm sao có thể thắng khi bọn họ liên thủ chứ?
Nếu có thể thắng, chẳng phải là đủ để khiến cả võ tông chấn động sao?
Trên mặt Võ Thí Thiên lại tràn đầy nụ cười tự tin nói: “Cứ xem đi”.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hai người vẫn luôn quan sát trận chiến của Tiêu Chính Văn và Thất Kiếm.
Hiện trường trận chiến vô cùng đáng sợ!
Khắp nơi đều bị kiếm khí càn quét!
Một mình Tiêu Chính Văn chống lại bảy vị cường giả Thiên Vương, quả thật là rơi vào thế bị động!
Con dao quân đội năm cạnh trong tay anh không ngừng vung ra, quét thành các đường ánh sáng màu bạc trong không trung.
Leng keng leng keng, tiếng âm thanh kim loại va vào nhau, không ngừng vang bên tai!
“Chém!”
Bỗng nhiên, trong bảy Thất Kiếm, một người đàn ông có thân hình cường tráng nhất, nước da màu đồng, tay cầm một thanh kiếm răng cưa, vọt lên trên không trung, từ trên cao lao xuống, mang theo khí thế dữ dội và kiếm khí kinh khủng, chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
Một nhát kiếm như mang theo lực phá cả ngọn núi!
Thanh kiếm lao tới, Tiêu Chính Văn nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng!
Anh bỗng giơ tay lên, muốn dùng tay để cản lại thanh kiếm nặng!
“Chết đi!”
Người đàn ông cầm kiếm thấy thế, giận dữ hét lên một tiếng, uy lực của thanh kiếm nặng trong tay càng tăng thêm vài phần!
Trước giờ chưa có ai dám dơ tay chống đỡ lại thanh kiếm nặng của ông ta!
Việc này chẳng khác nào thịt trên thớt gỗ, muốn chống lại con dao mổ!
Chắc chắn là tự mình tìm đường chết!
Vút, tiếng thanh kiếm bay trong gió!
Sau đó, vang lên loạt âm thanh ầm ầm ầm.
Thanh kiếm vừa chém xuống, bốn phía xung quanh đều bị kiếm khí khủng khiếp gây chấn động!
Trong phút chốc, đất đá tứ tung, khói bụi mù mịt.
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một vết nứt đáng sợ!
Vết nứt ước chừng rộng nửa cánh tay, dài tới mười mấy mét!
Người đàn ông ấy, vẫn duy trì động tác cầm kiếm chém xuống!
Chờ khi khói bụi tản đi, mọi người mới nhìn rõ, Tiêu Chính Văn vẫn đứng tại chỗ!
Hơn nữa anh dùng một nắm đấm cản lại thanh kiếm, mà nắm đấm ấy lại không hề bị chút thương tổn nào.
“Cậu!”
Lúc này người đàn ông hết sức kinh hãi khi nhìn thấy cảnh dưới uy lực thanh kiếm nặng của mình mà Tiêu Chính Văn không hề bị thương!
Ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của ông ta, Tiêu Chính Văn cúi người tung ra một cú đấm, giống như sấm chớp, nổ lên ầm một tiếng rồi bay thẳng tới ngực ông ta!
Không hổ là cường giả Thiên Vương, ông ta phản ứng rất nhanh, ngay lập tức thu kiếm về, giơ ngang trước ngực.
Một tiếng leng keng vang lên, giống như tiếng chuông đồng!
Cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh trúng thẳng vào thanh kiếm!
Sau đó, trong ánh mắt sợ hãi của người đàn ông ấy và sáu vị chưởng giáo Kiếm Tông, trên đầu nhọn của trọng kiếm xuất hiện vài vết nứt!
“Không thể nào!”
Trong ánh mắt người đàn ông cầm kiếm ấy tràn đầy sự hoảng sợ!
Thế nhưng, không chờ ông ta kịp phản ứng lại thì cả người ông ta đã bị cú đấm của Tiêu Chính Văn đánh lùi ra xa!
Hai chân ông ta lưu lại trên mặt đất hai vết rãnh dài tới bảy tám mét!
Uy lực cú đấm này của Tiêu Chính Văn quá đáng sợ!
Đến khi người đàn ông cầm kiếm ấy đứng vững lại thì mới phát hiện trên thanh kiếm có tới năm vết nứt!
“Cậu dám làm hỏng kiếm của tôi sao?”
Người đàn ông đó giận dữ hét lên, trên người bốc lên lửa giận ngút trời!
Thanh kiếm này là một vũ khí trung phẩm cấp thiên đấy!
Bây giờ lại bị một cú đấm của Tiêu Chính Văn làm rạn nứt!
Đối với ông ta mà nói đây chính là một điều sỉ nhục!
Việc này còn khó chịu hơn cả với việc giết chết ông ta!
Còn Tiêu Chính Văn vẫn dửng dưng đứng tại chỗ, vặn cổ tay nói: “Cũng đến mức này thôi, nếu trình độ các ông chỉ đến đó, hôm nay, bản soái sẽ giết hàng loạt, khiến toàn bộ các ông nằm lại nơi này!”
“Đê hèn! Cuồng vọng!”
Lúc này, ông lão đứng bên cạnh giận dữ hét lên, cầm kiếm chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!
So với uy lực của nhát kiếm ban nãy thì nhát kiếm này không phải chỉ mạnh hơn một chút!