Chương 1069 Đông Phương Nguyên Hồng tắt thở
Sau đó, cả người Đông Phương Nguyên Hồng bay ra xa, rơi xuống đất bịch một tiếng, lăn vài vòng rồi nôn ra mấy ngụm máu tươi, hai mắt trừng lớn, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn cố phun ra một chữ: “Cậu…”
Đông Phương Nguyên Hồng tắt thở!
Đông Phương Ngạo Hổ nhìn thấy Đông Phương Nguyên Hồng chết bất đắc kỳ tử dưới đất, bị dọa sợ toàn thân run rẩy, quỳ bịch xuống đất, cúi đầu xin Tiêu Chính Văn tha mạng: “Chủ soái Tiêu, xin tha mạng, xin tha mạng! Tôi cũng là bị ép! Mong chủ soái Tiêu làm ơn làm phước…”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngạo Hổ đang quỳ dưới đất, nói: “Ông biết bản soái sao?”
Đông Phương Ngạo Hổ vội đáp: “Không không không, trước đây không biết, hôm qua tôi vừa mới biết người Phong Nhi đắc tội là chủ soái Tiêu! Tên súc sinh Đông Phương Phong kia gieo gió gặt bão, tội đáng muôn chết! Nó xúc phạm chủ soái Tiêu vốn đã là tội chết! Cảm ơn chủ soái Tiêu đã thay tôi trừng trị đứa con bất hiếu này! Cầu xin chủ soái Tiêu xem xét, người không biết không có tội, tha mạng cho tôi…”
Nói tới đây, Đông Phương Ngạo Hổ đã bắt đầu khóc lóc.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Ông Yên là do ông phái tới à?”
Đông Phương Ngạo Hổ sững sờ, vội quỳ rạp xuống đất, gào khóc nói: “Là… là do tôi phái tới, cầu xin chủ soái Tiêu bỏ qua, lúc ấy tôi thật sự không biết cậu là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, nếu tôi mà biết được thì có cho tôi thêm một trăm lá gan nữa cũng không dám ra tay với chủ soái Tiêu… Cầu xin chủ soái Tiêu tha mạng…”
Bịch!
Lời nói vừa dứt!
Tiêu Chính Văn tung một cú đấm về phía Đông Phương Ngạo Hổ!
Trong phút chốc, máu Đông Phương Ngạo Hổ phun ra từ mắt mũi tai miệng, ngã xuống chết ngay tại chỗ!
Không thể nương tay với kẻ thù!
Đây là nguyên tắc sinh tồn!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn thi thể trên mặt đất, nhíu chặt mày, gọi điện cho Ôn Bất Lâm, để ông ấy cử người tới dọn dẹp.
Lúc Ôn Bất Lâm tới, nhìn thấy đống thi thể trên mặt đất đã bị dọa tới mức đổ mồ hôi hạt!
Đây chính là gia chủ nhánh chính gia tộc Đông Phương ở Long Kinh và bố của ông ta…
Chủ soái Tiêu cũng quá tàn độc!
Như thế này chẳng khác nào tiêu diệt cả nhánh chính gia tộc Đông Phương cả…
Còn Tiêu Chính Văn lúc này đang trong căn bếp ở biệt thự làm bữa tối, không hề để ý đến chuyện này.
Ở Long Kinh xa xôi.
Trong nhà họ Đông Phương.
Lúc này, các trưởng lão và các thành viên cốt cán của gia tộc Đông Phương ngồi kín cả một phòng khách rộng lớn.
Gia chủ nhà họ Đông Phương ngồi ở vị trí cao nhất, sắc mặt vô cùng u ám.
Cụ ta lạnh lùng mở miệng nói: “Vừa nãy, quân khu Giang Trung có gửi tới một đống thi thể, trong đó có Đông Phương Nguyên Hồng và Đông Phương Ngạo Hổ! Các vị ngồi ở đây đều là những người có địa vị cao trong nhà họ Đông Phương, thử nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Nghe xong, người trong phòng khách bắt đầu bàn tán xôn xao!
Có người phẫn nộ, lập tức đập nát ly trà, giận dữ nói: “Một tên vua Bắc Lương bị cách chức lại dám ngông cuồng như vậy, giết người của gia tộc chúng ta! Gia chủ, dù thế nào cũng phải hỏi tội Tiêu Chính Văn!”
“Đúng vậy! Ức hiếp người quá đáng! Nếu việc này truyền ra ngoài, gia tộc Đông Phương làm sao đứng vững ở Hoa Quốc được nữa chứ?”
“Chỉ là một tên vua Bắc Lương không quyền không chức, chẳng khác gì bẻ răng một con hổ già thôi! Vung tay cũng có thể bóp chết được!”
Cũng có người lên tiếng phản đối.
“Các vị, bình tĩnh một chút, chớ kích động, bây giờ tên Tiêu Chính Văn có khả năng giết chết cả Thiên Vương địa cấp ba sao, nếu như tùy tiện gây xích mích với cậu ta thì rất bất lợi với nhà họ Đông Phương chúng ta!”
“Nói không sai! Một người có thể chém chết Thiên Vương địa cấp ba sao, chúng ta đừng nên chọc vào! Nhánh nhà Nguyên Hồng tự chuốc vạ vào thân thì đành vậy! Tuyệt đối đừng vì bọn họ mà làm chậm trễ kế hoạch mấy trăm năm của nhà họ Đông Phương chúng ta!”
Nghe người bên dưới tranh luận, gia chủ nhà họ Đông Phương cảm thấy vô cùng đau đầu, xoa thái dương rồi nói: “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Chuyện này tôi đã có quyết định, tạm thời chưa tới gây xung đột với Tiêu Chính Văn! Chờ khi sóng yên biển lặng, chúng ta đi tìm lại công bằng cho nhánh nhà Nguyên Hồng!”
Nói xong, gia chủ nhà họ Đông Phương phất tay áo rời đi.
Sau đó, cụ ta ra tới sân sau, chắp tay ra sau lưng, hỏi quản gia ở phía sau: “Còn bao lâu nữa bốn vị trợ thủ mới xuất quan?”
Vị quản gia đó cung kính đáp lại: “Gia chủ, ước chừng ba bốn tháng nữa”.
Nghe xong, gia chủ nhà họ Đông Phương nhíu chặt mày lại.
Ba bốn tháng nữa, quá lâu.
“Giúp tôi liên lạc với nhà họ Viên”, gia chủ nhà họ Đông Phương nói.
“Vâng”.
Vị quản gia đó nhanh chóng quay người đi sắp xếp.
Lúc này, có một người đàn ông trẻ tuổi, mặc bộ vest xanh sẫm đeo đôi kính gọng vàng, tương đối đẹp trai, nhưng ở sâu nơi khóe mắt lại ẩn chứa sự lạnh lùng, sắc bén.
Hắn bước tới sau lưng gia chủ nhà họ Đông Phương nói: “Ông nội, cháu thật sự rất muốn gặp người tên Tiêu Chính Văn này”.
Gia chủ nhà họ Đông Phương quay người lại, nhìn cháu trai mình nói: “Cháu không phải đối thủ của cậu ta, bây giờ không thể chọc vào cậu ta được”.
Thanh niên đó cười nói: “Càng khiêu khích mới càng kích động. Ông nội, để cháu đi đi”.
Gia chủ nhà họ Đông Phương nhăn mặt, nhìn cháu trai mình vài lần rồi hỏi: “Cháu muốn đi thật sao?”
Thanh niên đó bật cười, khóe miệng lộ ra sự lạnh lùng nói: “Thật mà, ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ không làm những chuyện mà cháu không nắm chắc”.
Ngẫm nghĩ một hồi, gia chủ nhà họ Đông Phương gật đầu: “Được thôi, cũng đến lúc để cháu thay mặt nhà họ Đông Phương đi ra ngoài rồi, ông nội sẽ sắp xếp vài người ở bên cạnh bảo vệ cháu. Nhớ kỹ, đừng tùy tiện chọc giận Tiêu Chính Văn!”