Chương 1146 “Toang rồi!”
Tiêu Chính Văn bước lên trên tường thành của thành Bắc nhìn xuống bên dưới, liên quân năm nước gần một trăm nghìn người đã bao vây Vũ Quan.
Đây đúng là hiệu quả Tiêu Chính Văn mong muốn.
“Long Nhất, Long Nhị, mười một giờ hôm nay, các anh âm thầm dẫn quân xông ra ngoài thành, đừng dây dưa quá lâu mà hãy tốc chiến tốc thắng giành lại Cẩm Quan, cắt đứt hoàn toàn đường lui của địch!”
“Vâng!”
“Rõ!”
Long Nhất và Long Nhị cùng đáp, sau đó đứng sang một bên.
“Long Tứ, Long Ngũ, đợi Long Nhất và Long Nhị phá vỡ vòng vây thì hai người các anh dẫn theo đại quân ba mươi nghìn người phá vỡ từng vòng vây, chặn từ hai phía Đông Tây, bao vây kẻ địch!”
“Vâng!”
Long Tứ, Long Ngũ cũng xoay người lùi ra sau.
“Long Lục, Long Thất, các anh dẫn theo mười nghìn binh lính tinh nhuệ, đánh trực diện với địch!”
“Vâng!”
“Long Bát, anh dẫn theo hai mươi nghìn binh sĩ giỏi ở lại giữ thành!”
“Rõ!”
Long Bát khẽ gật đầu rồi cũng đứng sang một bên.
Nhìn quân địch có hàng chục nghìn binh sĩ bên dưới, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên tia sáng lạnh lùng nói: “Bàn tay của đám quân địch bên dưới này đều dính máu của người dân Hoa Quốc, ai dám thả một người đi thì sẽ xử lý theo quân pháp!”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh hô vang.
Theo sự phân công của Tiêu Chính Văn, ngay trong đêm đó, hai đại quân trước sau xông ra phá vỡ vòng vây một đường tiến thẳng về phía Bắc.
Ngay lúc liên quân năm nước ở ngoài thành vẫn còn đang khó hiểu, tại sao hai đại quân này lại tiến về phía Bắc mà không phải đánh với chúng thì Long Lục và Long Thất đã dẫn đại quân hai mươi nghìn người lao đến như hai hung thần, giết liên quân năm nước thất bại thảm hại phải tháo chạy.
Nhưng chúng không chạy được bao xa thì lại rơi vào vòng vây của Long Tứ và Long Ngũ.
Hàng chục nghìn binh sĩ liên quân giơ súng đầu hàng, dù sao trong số chúng không có lấy một cường giả cảnh giới chiến thần, lại bị rơi vào tầng tầng lớp lớp vòng vây nên lòng quân đã cực kỳ hỗn loạn.
“Chuyện này… ý chủ soái là, không chấp nhận…”
“Không chấp nhận? Dù một đám dê non thì quân Phá Long cũng sẽ có tổn thất, chấp nhận cho chúng đầu hàng, sau đó…”
Long Ngũ làm động tác cứa cổ.
“Chuyện… chuyện này e là sẽ làm trái với hiệp ước quốc tế!”
Long Tứ hơi lo lắng nói.
“Muốn bàn luận đến công ước thì nói với người, còn với súc sinh thì cứ giết là được, mặc kệ là dùng cách gì!”
Long Ngũ lạnh lùng nói.
Sau đó anh ta nói lại suy nghĩ của mình với Tiêu Chính Văn qua điện thoại.
“Cho dù các anh làm cách nào thì tôi chỉ có một yêu cầu, không thể giữ tù binh lại, hơn nữa tổn thất càng thấp càng tốt”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn cúp máy luôn.
Chiến tranh chưa bao giờ có hai từ nhân từ, mỗi một tướng sĩ của quân Phá Long đều là binh sĩ xuất sắc của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn phải đảm bảo sát thương trong trận chiến được kiểm soát ở mức tối đa.
Ngay trong đêm đó, sau khi chấp nhận sự đầu hàng của liên quân, Long Tứ và Long Ngũ áp giải tất cả tù binh đến một khe núi.
Ba giờ sáng đột nhiên vang lên một loạt tiếng súng, ngay cả Mars bị vây khốn ở Vũ Quan cũng nghe rất rõ.
Tiếng súng vang lên tận hai tiếng, sau đó là những phát súng lẻ tẻ.
“Toang rồi!”