Chương 1202 “Anh là người nhà họ Âm Dương ở Vy Hào à?”
Asuka hơi cúi người, cẩn thận rót đầy nước vào hai chén trà, lần lượt chuyển cho người đàn ông trẻ và Tiêu Chính Văn, sau đó cung kính lui ra ngoài.
“Xem ra anh biết tôi? Vậy xin hỏi quý danh của anh?”
Tiêu Chính Văn ung dung hỏi.
“Tôi sao?”
Người đàn ông trẻ dường như nhớ lại điều gì đó, than thở lắc đầu nói: “Thời gian lâu quá rồi, không nhớ nữa, có người gọi tôi là Âm Dương Sứ, có người gọi tôi là Âm Dương Tôn!”
“Tên cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi, quan trọng lắm sao?”
Người đàn ông đưa đôi tay trắng nõn tinh tế ra bưng lấy chén trà, nhâm nhi một ngụm nhỏ.
Âm Dương Tôn?
“Anh là Thập Tôn Quang Minh sao?”
Tiêu Chính Văn vô thức nói.
Người đàn ông trẻ không trả lời chỉ khẽ gật đầu.
“Nhà họ Âm Dương giỏi nhất là trận pháp, vậy chắc thứ chúng tôi nhìn thấy trên đỉnh núi là ảo giác rồi”.
Tiêu Chính Văn vừa nhâm nhi ly trà vừa cười nói.
Người đàn ông trẻ cười tươi gật đầu nói: “Ánh sáng, ảo ảnh, sương mù, hình tượng, mọi vật trên thế gian đều có thể phân thành hai phần âm dương, lẽ nào tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trước mắt không phải là ảo giác của thế giới bao la này mang lại sao?”
“Anh là người nhà họ Âm Dương ở Vy Hào à?”
Tiêu Chính Văn trầm ngâm nhìn người đàn ông trẻ tuổi.
Người này đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.
Nhưng rõ ràng sức mạnh tự nhiên mà gã nắm giữ hoàn toàn không giống với anh, ông nội Tiêu Long và Độ Thiên Chân Nhân!
Ánh sáng, ảo ảnh, sương mù thật ra là sức mạnh chân thật mà gã nắm giữ.
Còn hình tượng chỉ là một loại biến hóa của ba loại vật chất hữu hình hoặc vô hình phía trên!
“Không, thuật âm dương bắt nguồn từ Hoa Quốc, vì vậy, khi chúng tôi đạt tới một cảnh giới nhất định đều phải quay về tổ địa Hoa Quốc, tìm lại nguồn gốc thật sự”.
“Anh quả thật không tồi, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của anh, tôi hy vọng có thể đi cùng anh trên một con đường, tìm kiếm bí mật bị thất lạc mấy ngàn năm nay!”
Người đàn ông trẻ tuổi hờ hững nhìn Tiêu Chính Văn.
Ánh mắt anh lúc nào cũng dửng dưng như vậy, giống như một ao nước tù, dù cho có chuyện gì cũng không thể khiến lòng anh gợn lên bất cứ con sóng nào!
“Bí mật gì cơ?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Bịch!”
Người đàn ông lấy một phiến đá từ dưới gầm bàn đặt lên trên mặt bàn và nói: “Anh là người nhà họ Tiêu, kiểu chữ này anh biết đọc chứ?”
Tiêu Chính Văn nhận lấy phiến đá từ tay người đàn ông trẻ.
Kiểu chữ này hoàn toàn không giống với chữ trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục nhà họ Tiêu, nhưng lại có các đường nét tương tự”.
“Thiếu Hạo!”
Từ hai ký hiệu, Tiêu Chính Văn đọc ra được hai chữ, sau đó theo suy đoán này tiếp tục đọc tiếp, bỗng âm thầm kinh hãi!