Chương 1230 “Không có nếu như!”
Lãnh Kế Hồng dò hỏi.
“Không cần đâu, quay về công ty trước đã!”
Tiêu Chính Văn xua tay nói.
Lãnh Kế Hồng do dự một lúc, nói: “Sếp Tiêu, theo tôi thấy, hôm nay không tiện đến công ty, bây giờ cũng trùng hợp là thời điểm cụ tổ nhà họ Viên đến Giang Trung!”
“Hơn nữa, khách sạn mà ông ta chọn lại nằm đối diện tập đoàn Vy Nhan, nếu như…”
“Không có nếu như!”
Tiêu Chính Văn ngắt lời.
Lãnh Kế Hồng quan sát Tiêu Chính Văn vài lần, khẽ quay đầu về phía tài xế, tỏ ý hãy quay về công ty theo ý của Tiêu Chính Văn!
Lúc này, dưới tập đoàn Vy Nhan đã chật kín các dòng xe sang trọng.
Đội xe của nhà họ Lãnh rất khó di chuyển.
Ở cửa có mấy trăm người đàn ông trung niên mặc vest, đeo cà vạt, ai nấy đều háo hức trông ngóng, có vẻ như đang chờ đợi người nào đó.
Tiêu Chính Văn thấy xe không di chuyển lên trước được nữa, chỉ đành mở cửa xe, đi về phía tập đoàn Vy Nhan.
Lãnh Kế Hồng cũng vội vàng xuống xe, giúp Tiêu Chính Văn cầm ô.
Chưa đi ra được mấy bước, một người đàn ông trung niên dẫn theo bốn năm bảo vệ, vừa đúng lúc đi qua Tiêu Chính Văn và Lãnh Kế Hồng.
“Ôi! Tiêu Chính Văn! Cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng lộ diện rồi!”
Người đàn ông trung niên chỉ vào Tiêu Chính Văn và Lãnh Kế Hồng rồi hét lớn.
Vẻ mặt ông ta cứ như hưng phấn khi phát hiện được kho báu nào đó, ông ta lập tức dẫn theo mấy bảo vệ ngăn trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn.
“Giang Chí Trung! Ông muốn làm gì? Tránh ra!”
Lãnh Hàn Băng tiến lên trước một bước, tức giận chỉ vào mặt Giang Chí Trung hét lớn.
Từ trước đến nay địa vị của tập đoàn Giang Thị vẫn luôn thấp hơn tập đoàn Lãnh Thị, làm gì cũng phải ngước lên nhìn tập đoàn Lãnh Thị.
Hôm nay bọn họ lại dám chặn đường Lãnh Kế Hồng, đúng là không biết lớn nhỏ.
Cho dù nhà họ Lãnh thật sự sa sút vì đã ủng hộ Tiêu Chính Văn thì cũng không đến lượt tên hề này đứng ra giẫm đạp.
“Ôi trời, tính khí của cậu chủ Lãnh cũng ghê gớm quá nhỉ! Hừ, nhà họ Lãnh các cậu không những cả gan không cử người đến đón ông cụ Viên, lại còn dám công khai đi cùng Tiêu Chính Văn gần như vậy, có phải muốn chết không hả?”
Giang Chí Trung nở nụ cười xấu xa của một kẻ hèn hạ giảo hoạt.
Ông ta vừa dứt lời, mấy ông lớn trong giới kinh doanh đang đứng đối diện lần lượt nhìn sang bên đường.
Trong đó có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ đại cán băng qua đường.
“Giang Chí Trung, ông là cái thá gì! Chuyện nhà họ Lãnh chúng tôi không đến lượt ông lắm lời! Lập tức cút ngay cho tôi, nếu không ông đây sẽ không khách sáo đâu!”