Chương 1306
Trong chút phốc, thần kinh của mọi người đều trở nên căng chặt.
Ngay cả ông Lạc cũng thầm có cảm giác nguy hiểm, dường như là mối nguy hiểm cực kỳ lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến người ông ta.
Cảm giác này khiến ông Lạc vốn đa mưu túc trí cảm thấy vô cùng bất an.
“Ông Lạc, có một ông lão muốn gặp ông!”
Một tên cấp dưới nhanh chân bước vào phòng sách của ông Lạc, khẽ nói.
“Là ông Tăng à?”
Ông Lạc quay đầu lại nhìn người báo tin nói.
“Ông ta không nói, chỉ bảo muốn gặp ông ngay lập tức”.
Người báo tin thấp giọng đáp.
“Cho ông ta vào, chỉ có một mình ông ta sao?”
Ông Lạc quay đầu lại nhìn người kia nói.
“Vâng, chỉ có một mình ông ta”.
Thấy ông Lạc khoát tay với mình, người báo tin nhanh chóng bước ra khỏi phòng sách.
Chẳng mấy chốc, ông Tăng bước vào phòng sách của ông Lạc.
“Ông Tăng!”
Ông Lạc vội vàng cúi chào ông Tăng, còn tự tay lấy một cái ghế đến.
Sắc mặt ông Tăng hơi u ám ngồi lên ghế nói: “Môn chủ vốn định ba ngày sau mới đến Long Kinh, nhưng tình hình thay đổi, đêm nay tôi và ông cùng đến đón môn chủ”.
Hả?
Ông Lạc nhướng mày, làm thế có phải hơi gấp gáp rồi không?
Lúc này mọi thứ trong thành Long Kinh vẫn chưa chuẩn bị xong, ông ta vẫn chưa kịp bàn bạc cụ thể với thủ lĩnh quân đội cảnh vệ quân thì môn chủ bỗng đến Long Kinh trước dự định.
“Ông Tăng, ý của môn chủ là muốn ra tay ngay à?”
Ông Lạc vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.
Ông Tăng cười khẩy gật đầu, chẳng phải người ta thường nói tập kích bất ngờ khi đối phương không phòng bị sẽ tốt hơn sao?
Không ai ngờ được vào lúc đang yên đang lành lại đột nhiên có người đột kích vào Thiên Tử Các ép Thiên Tử nhường lại vị trí của mình.
Đây là một nước đi hay, cũng là nước đi nguy hiểm.
“Sao thế, ông sợ rồi à?”
Ông Tăng ngẩng đầu lên nhìn ông Lạc bằng ánh mắt dò xét: “Hay là ông luyến tiếc cái chức quốc sư của ông?”
Ông Lạc cười gượng nói: “Ông Tăng, thuộc hạ không sợ chết, với một người không sợ chết thì quốc sư có là gì? Tôi chỉ đang lo bên võ tông và quân đội không có người của chúng ta, chuyện này có mối quan hệ rất lớn”.
“Một khi xảy ra chuyện thì sẽ không còn đường lui, thế nên…”
“Võ tông cũng thế mà tông thất cũng vậy thôi, gặp được môn chủ chúng đều phải cúi đầu xưng thần. Ông không cần lo lắng mấy chuyện này, lát nữa theo tôi đi gặp môn chủ”.