Chương 1333
Lưu Hách Tuyên bước lên trước, dũng cảm xông pha nói.
Thật ra Lưu Hách Tuyên rất thông minh, giữa Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân, Tiêu Chính Văn mới là kẻ mạnh thật sự.
Cụ ta đánh với một kẻ bệnh tật, hai người còn lại chỉ có thể đánh với kẻ mạnh.
Cụ ta có thể tùy cơ ứng biến.
Nếu hai người Đường Bách Thành đánh thắng thì cụ ta có thể tiện thể giải quyết luôn Độ Thiên Chân Nhân.
Nếu đánh không lại, cụ ta cũng có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào, Độ Thiên Chân Nhân bị thương muốn đuổi theo cũng chưa chắc đã đuổi kịp.
Đương nhiên hai người Đường Bách Thành cũng thấy được ý đồ của Lưu Tuyên Hách, nhưng hết cách, ai bảo Lưu Hách Tuyên lên tiếng giành đánh trước.
Đường Bách Thành chỉ đành sầm mặt gật đầu nói: “Môn chủ Lưu phải cẩn thận. Ông yên tâm, Tiêu Chính Văn chắc chắn không dám ra tay, nếu không hai người bọn tôi sẽ cho hắn đẹp mặt”.
Đường Bách Thành cũng tỏ rõ thái độ của mình, trước khi Lưu Hách Tuyên tiêu diệt được Độ Thiên Chân Nhân thì cụ ta và Lư Đức Vượng cũng sẽ không chủ động đánh Tiêu Chính Văn.
Lưu Hách Tuyên thầm mắng một câu lão cáo già, sau đó miễn cưỡng đi về phía Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân cũng không nhiều lời với Lưu Hách Tuyên, cụ ta giơ tay lên chém một nhát kiếm.
Xoẹt!
Một vòng sáng màu bạc che cả trời bỗng bao phủ lấy Lưu Hách Tuyên.
Lưu Hách Tuyên vội giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng khi cụ ta vừa vung thanh kiếm dài lên, trong lòng thầm kêu không ổn.
Đây không phải là sức mạnh của mình.
Cụ ta vẫn chưa rớt cảnh giới, sao chỉ có thể phát huy được đến thực lực cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao chứ?
Nhưng lúc này không có nhiều thời gian cho cụ ta suy nghĩ nữa.
Kiếm phong của Độ Thiên Chân Nhân đã ép đến gần chỗ cụ ta.
Lưu Hách Tuyên chỉ đành cắn răng vung kiếm lên đỡ.
Thực lực cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao đối mặt với đòn tấn công của cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao như Độ Thiên Chân Nhân, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Chỉ một đòn tấn công đã làm thanh kiếm dài trong tay Lưu Hách Tuyên văng ra xa.
Lưu Hách Tuyên chưa kịp hoàn hồn lại thì Độ Thiên Chân Nhân đã vung ra nhát kiếm thứ hai.
“A!”
Lưu Hách Tuyên sợ đến mức biến sắc, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng cụ ta vẫn còn đang ở trong trận pháp này, không chỉ sức mạnh giảm xuống mà tốc độ cũng kém đi rất nhiều.
Ngay khi Lưu Hách Tuyên xoay người định bỏ chạy, một đường kiếm ảnh như từ trên trời rơi xuống, chém cơ thể Lưu Hách Tuyên làm đôi.
“Phụt!”
Máu bắn ra tung tóe, Lưu Hách Tuyên kêu lên một tiếng thảm thiết, thi thể ngã xuống đất.
“Hả? Sao… sao có thể chứ?”
Nhìn thấy Lưu Hách Tuyên chết thảm, Đường Bách Thành và Lư Đức Vượng đều sửng sốt.
Hai người không ngờ Lưu Hách Tuyên lại không chống đỡ được một hiệp.
“Tiếp theo là ai đây?”
Một tay Độ Thiên Chân Nhân cầm thanh kiếm dài ra sau lưng, hờ hững nhìn Đường Bách Thành và Lư Đức Vượng.
“Không đúng, dù Lưu Hách Tuyên không phải là đối thủ thì cũng không thể bị giết bởi một chiêu của ông ta. Cái sân này có vấn đề!”
Lư Đức Vượng vô thức nhìn chín ngọn đèn dầu.