Ngay lúc này, ba chiếc chiến hạm treo quốc kỳ Vy Hào xuất hiện trên biển đang chạy về phía du thuyền với tốc độ cực nhanh.
Nhưng tàu chiến chưa đến gần du thuyền, một lực hút cực mạnh đã hút ba chiếc chiến hạm này vào tâm xoáy nước.
Chỉ trong thoáng chốc, ba chiếc chiến hạm đã biến thành ba cái bánh sắt.
Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều trợn to mắt.
Phải biết rằng, lúc này Tiêu Chính Văn đang đứng chính giữa hố đen.
Ngay cả chiến hạm cũng bị vỡ tan tành trong tức khắc, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại không hề hấn gì?
Người bình thường có thể không thể hiểu được tại sao Tiêu Chính Văn có thể cầm cự được với lực hút mạnh như thế.
Nhưng không chỉ có hố đen mà trên đỉnh đầu còn có cơn sóng cực cao đồng thời đang ập đến phía Tiêu Chính Văn.
Như thể hai luồng sức mạnh này sắp ép Tiêu Chính Văn thành ổ bánh mì nhân thịt.
Cùng lúc đó, Andre cầm một cái kích ba xiên lao đến giết Tiêu Chính Văn.
Giữa những động tác của Andre dường như cả đất trời đều chuyển động theo ông ta.
Chỉ riêng lúc tiến ra một bước, mọi người có thể thấy không khí xung quanh đều chuyển động theo Andre như có thực thể.
Cái kích dài của ông ta đâm tới, không khí phát ra tiếng vang lớn như tiếng sấm sét.
Thấy cái kích dài của Andre sắp đâm về phía mình, Tiêu Chính Văn vẫn không hề động đậy.
Anh chỉ lạnh lùng nhìn Andre.
“Sao người Hoa Quốc kia không động đậy xíu nào hết thế? Chẳng lẽ sợ ngu người rồi à?”
“Tôi nghĩ cậu ta đã buông bỏ rồi, chạy lên mặt biển chẳng qua là để không liên lụy đến đồng bọn thôi”.
Nghe người xung quanh bàn tán, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Tần Vũ và Cừu Viễn Hàng.
“Hừ! Bây giờ mới biết không liên lụy đến đồng bọn có phải quá muộn rồi không? Làm thế sớm hơn có phải được rồi không?”
Một người đàn ông da trắng mặt mày u ám nói.
Rõ ràng chỉ cần Tiêu Chính Văn chết, Andre sẽ giết luôn hai người Tần Vũ.
Cái kích dài của Andre đâm đến chỗ Tiêu Chính Văn, dường như dưới chân anh xuất hiện thêm một vực trời sâu thăm thẳm.
Mà chính giữa là hố đen hình tròn đó.
Đây mới là tuyệt chiêu trong đòn tấn công này của Andre.
Tiêu Chính Văn không thể né được vực trời đó, còn hố đen kia chỉ kéo Tiêu Chính Văn vào vực trời, Andre chỉ cần phá bỏ trận pháp thì Tiêu Chính Văn sẽ bị nhốt vào trong vực trời mãi mãi.
Bất kể là sống hay chết, Tiêu Chính Văn sẽ biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn.
Nhưng ngay khi cái kích của Andre sắp đâm vào ngực Tiêu Chính Văn, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ một tay ra, sau đó chuẩn xác chỉ tay vào cái kích.
“Ầm!”
Mặc dù chỉ là một cái chỉ tay nhẹ nhàng nhưng không khí xung quanh Tiêu Chính Văn dâng lên một đợt sóng lăn tăn.
Thấy cảnh tượng này Andre không khỏi kinh ngạc.
Đây là thực lực của cường giả cảnh giới Thiên Thần.
Hơn nữa trong người Tiêu Chính Văn như có một luồng sức mạnh bí ẩn đang hấp thụ sức sống của động vật dưới nước.
“Ầm!”
Lực chỉ tay của Tiêu Chính Văn va chạm vào cái kích dài của Andre, sau đó phát ra tiếng động cực lớn như tiếng sấm vang.
Đám người Tần Vũ nhanh chân bước đến mũi tàu, căng thẳng nhìn cảnh tượng này.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cường giả cảnh giới Thiên Thần đánh nhau.
Cảnh giới Thiên Thần là cảnh giới được ví như một người giết cả đất nước.
Hung hãn, mạnh mẽ đến nhường nào?
Nhưng cuộc đọ sức của hai người họ lại rất chuẩn xác về mặt khống chế sức mạnh, như thể không làm ảnh hưởng đến bất kỳ một ai.
Thậm chí ngay cả động vật dưới biển cũng không bị sức mạnh này làm tổn thương.
Lẽ nào đây chính là cường giả cảnh giới Thiên Thần?
Mỗi một luồng khí đều được khống chế chuẩn xác đến cực điểm, mỗi một đòn tấn công đều có thể dịch chuyển theo ý của mình.
Nhưng sau đó một luồng sức mạnh như dời núi lấp biển lập tức ập đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Đó không phải là uy lực mà là đại dương.
Lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi bản lĩnh của Andre.
Ngay cả Tần Vũ cũng phải thầm thán phục, đừng nói là mấy chiến hạm, dù chỉ một hạm đội thôi cũng sẽ bị tiêu diệt ngay tức khắc dưới thế tấn công hung hãn của Andre.
Lúc này Tần Vũ mới cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân.
Thảo nào từ xa xưa đã có tin đồn rằng những ai dưới cảnh giới Thiên Thần đều chỉ như một con kiến.
So với cường giả cảnh giới Thiên Thần, cuộc đọ sức giữa cảnh giới Thiên Vương quả thật cứ như trò chơi của trẻ con.
Lúc này Tiêu Chính Văn đang ở chính giữa vòng xoáy nước vẫn rất bình tĩnh, thậm chí cơn sóng khổng lồ đang ập xuống trên đỉnh đầu cũng không thể khiến Tiêu Chính Văn ngước mắt lên nhìn.
Đây là bình tĩnh, tự tin đến mức nào chứ!
Trong không trung, cơn sóng khổng lồ ập xuống, mọi người không khỏi đồng loạt ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy cơn sóng đó như đồi núi cao mang theo tiếng sóng cuồn cuộn ập xuống trong tích tắc.
“Ầm ầm!”
Sau mấy tiếng động lớn, cơn sóng lớn ập xuống.
Tiêu Chính Văn vẫn bình an vô sự, không hề tổn hại gì đứng ở đó.
Chỉ là trước mặt anh xuất hiện thêm một màn sáng màu vàng.
Còn cơn sóng lớn đó lại biến mất không thấy tung tích.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tay nắm chặt cái kích của Andre cũng không khỏi run rẩy.
Đó là trận pháp sở trường của ông ta, còn cơn sóng lớn ập xuống trong không trung đó có sức lực cực kỳ mạnh.
Đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù có một tàu sân bay cũng sẽ bị đánh chìm ngay lập tức.
“Chuyện… chuyện này không thể nào!”
Andre nghiến răng, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.
“Chút trò vặt vãnh này mà cũng muốn đánh bại tôi à? Andre, có phải ông ngây thơ quá rồi không?”
Tiêu Chính Văn không hề bị thương, thậm chí trên người không dính một giọt nước.
Lúc này Andre đã hiểu.
Xem ra muốn dựa vào trận pháp lẳng lặng giết Tiêu Chính Văn là chuyện không thể nào.
Cách duy nhất là đánh tay không ở khoảng cách gần với Tiêu Chính Văn.
Nghĩ thế Andre nở nụ cười nham hiểm: “Chàng trai, cậu khá lắm nhưng dù cậu cũng là cảnh giới Thiên Thần thì tiếc là cậu vừa đột phá cảnh giới mà thôi, cảnh giới của cậu vẫn chưa vững chắc”.
“Nhưng cậu có thể chết dưới cái kích dài của tôi cũng xem như vinh hạnh của cậu rồi”.
Dứt lời, Andre chậm rãi cởi áo dài bên ngoài để lộ làn da màu đồng và cơ bắp vô cùng rắn chắc.
“Có lẽ cậu vẫn chưa biết, bảy mươi năm trước tôi từng giết cá kình trên vùng biển này. Thứ cường giả cảnh giới Thiên Thần mạnh nhất không phải là trận pháp mà là thể xác”.
“Thể xác cậu chưa từng trải qua tôi luyện nên cậu vẫn chỉ là một đứa nít ranh trong hàng cường giả cảnh giới Thiên Thần thôi”.
Thật ra cường giả cảnh giới Thiên Thần nào cũng có thể giết được cá kình.
Nhưng điểm khác biệt ở đây là Andre lôi con cá kình đó đi ngược dòng hải lưu trôi đến Bắc Cực.
Có thể thấy được sự nguy hiểm trong đó.
Dù là một con tàu lớn cũng sẽ bị nước biển và núi băng ở dọc đường đánh vỡ.
Nhưng Andre lại không hề bị chút thương tích nào, đủ để thấy thể xác của Andre rắn chắc và mạnh mẽ đến cỡ nào.
Ông ta vung tay lên ném áo dài lên boong tàu, Andre bước ra lần nữa xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn.
Đồng thời vung nắm đấm lên đánh tới.
“Vù!”
Uy lực của nắm đấm đó không thua kém gì xoáy nước trên mặt nước lúc nãy.
Thậm chí có không ít người suýt thì bị sức gió đó đẩy thẳng xuống biển.
Tiêu Chính Văn thấy Andre giơ nắm đấm tấn công, cũng vung nắm đấm lên.
Hai nắm đấm va chạm vào nhau phát ra tiếng ầm kinh thiên động địa.
Chỉ đợt sóng lực sót lại cũng đã tách mặt biển ra làm đôi.