Thấy Tiêu Chính Văn không cho là đúng, Irina cũng hơi lo lắng.
Rõ ràng Tiêu Chính Văn không để tâm đến mấy lời của cô ta.
Có ai ở Âu Lục này dám xem thường cô ta đâu?
Chỉ riêng thân phận người đại diện thế hệ trẻ của gia tộc Drew cũng đủ để so sánh với các quân vương của vài nước nhỏ.
Thấy Tiêu Chính Văn xoay người định đi, Irina tiến lên trước một bước ngăn Tiêu Chính Văn lại nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ anh không hiểu được ý tôi vừa nói”.
“Có vài thứ không phải có tiền là có thể mua được, thậm chí sau khi mua sẽ khiến mình mất mạng. Nhất là trong tòa lâu đài cổ này có quá nhiều bí mật, không phải…”
Cô ta vừa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã xoay người đi khỏi tòa lâu đài cổ, Irina không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ.
Cô ta lại bị một doanh nhân trẻ Hoa Quốc xem thường.
Irina hít sâu một hơi rồi vội vàng đuổi theo.
Nhưng không để cô ta chạy đến cửa, Tiêu Chính Văn đã lên xe, Filkant khởi động xe, thậm chí không cho cô ta cơ hội lên tiếng thêm một lần nữa.
Nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, vẻ mặt Irina thoáng qua nét không cam lòng.
Lúc này một người đàn ông trung niên ở phía sau cô ta bước đến nói: “Cô chủ, hà tất gì phải phí lời với loại người này, trên thế giới này có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
“Tôi nghĩ cho cậu ta hạn đến trước khi mặt trời mọc vào ngày mai phải giao ra tòa lâu đài cổ, nếu không sẽ chết”.
Người đàn ông trung niên là đội trưởng đội hộ vệ của gia tộc Drew, cũng có thực lực cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Trong mắt ông ta loại người bình thường như Tiêu Chính Văn chỉ có thể khuất phục trước mấy cường giả như họ.
Dù đằng sau Tiêu Chính Văn có người của gia tộc Kanter nhưng thế thì đã sao?
Lẽ nào gia tộc Kanter sẽ đắc tội với gia tộc Drew vì một người Hoa Quốc sao?
Xét về địa vị và thân phận thì tộc trưởng gia tộc Kanter cũng phải nhẫn nhịn Irina mấy phần.
Tiêu Chính Văn lại dám xem thường Irina, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Rogers, anh ta chẳng qua chỉ là một doanh nhân bình thường, nếu chúng ta ỷ thế bắt nạt người ta thì sẽ bị mọi người lan truyền tin xấu. Trước giờ gia tộc Drew đều thuyết phục mọi người bằng lý lẽ, nếu không gia tộc chúng ta cũng sẽ không có được danh tiếng ở Âu Lục như bây giờ”.
Irina xua tay nói.
Không phải cô ta không thể giết người mà là không muốn.
Nếu không tòa lâu đài cổ này cũng sẽ không bị đưa ra đấu giá, chỉ cần cô ta ra lệnh, tòa lâu đài cổ này chỉ có thể thuộc về gia tộc Drew.
“Cô chủ, cô đã nhân từ như thế thì hãy để cậu ta tự sinh tự diệt là được. Người muốn có được tòa lâu đài cổ này không chỉ có gia tộc Drew, còn rất nhiều thế lực đều đang để ý đến tòa lâu đài cổ này”.
“Bí mật chôn giấu bên dưới nó đủ để khiến các thế lực lớn khác giết chết tên doanh nhân Hoa Quốc không biết sống chết này”.
Là đội trưởng đội hộ vệ của gia tộc Drew, Rogers cũng biết được bí mật.
Đại đế Charlie chết tại tòa lâu đài cổ này, nhưng rốt cuộc ông ta chết thế nào hay bị ai đó giết và di vật của đại đế Charlie đều trở thành một dấu chấm hỏi.
Bao nhiêu chủ nhân của tòa lâu đài cổ đều đang tìm kiếm câu trả lời nhưng cho đến nay dấu chấm hỏi vẫn chưa được giải đáp.
Thế nên vài thế lực lớn đều thèm muốn quyền sở hữu tòa lâu đài cổ này.
Không có danh tiếng như gia tộc Drew thì đừng ai mơ có thể có được tòa lâu đài cổ.
Giống như câu nói: Mang đồ quý hiếm trong người dễ gặp họa.
Sau khi Filkant lái xe ra khỏi đó chưa đầy hai phút đã có một chiếc xe màu đen theo đuôi.
Irina hơi nhíu mày lắc đầu nói: “Dù tên Hoa Quốc đó không biết tốt xấu, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta bị người của các thế lực lớn giết ở đầu đường được”.
“Huống hồ trong xe còn có ngôi sao mới của gia tộc Kanter, cứu hai người họ tiện thể cũng có thể móc nối quan hệ tốt với gia tộc Kanter! Đi thôi!”
Nói xong, Irina dẫn theo Rogers cùng đuổi theo.
Rogers khẽ thở dài.
Irina có một khuyết điểm chí mạng chính là quá nhân từ.
Bất kể là ai cô ta cũng đều có lòng nhân từ.
Đây không phải là tố chất của một người thừa kế gia tộc tương lai nên có.
Nếu đổi thành kẻ cạnh tranh với Irina là Isos, có lẽ Tiêu Chính Văn đã tan xương nát thịt tại chỗ, tòa lâu đài cổ này không cũng dễ đổi chủ.
“Anh Tiêu, chiếc xe phía sau có vẻ khả nghi”.
Filkant liếc nhìn kính chiếu hậu thấy phía sau có một chiếc xe màu đen cứ bám theo mình, không khỏi nhíu mày nói.
“Mấy tên vặt vãnh thôi, đừng lo lắng, anh cứ lái đi”.
Tiêu Chính Văn thậm chí không thèm liếc nhìn một cái.
Thật ra, khi Filkant vừa lái xe ra khỏi đại lộ số Năm, Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Trong xe có tất cả bốn cao thủ cảnh giới Thiên Vương hai sao.
Đừng nói là bốn cảnh giới Thiên Vương hai sao, dù có là bốn cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao cũng không đủ để Tiêu Chính Văn dấy lên cảnh giác.
Cách biệt giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Thiên Vương quá lớn, thậm chí có thể hình dung bằng rãnh trời cũng không quá.
Dù một cường giả cảnh giới Thiên Thần đứng đó để cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao đánh, cường giả cảnh giới Thiên Vương cũng đừng hòng có thể động đến một cọng lông tơ của cường giả cảnh giới Thiên Thần trong trạng thái người kia không đánh trả.
Bởi vì cơ thể giữa hai cảnh giới đã kéo ra một khoảng cách cực lớn.
Chẳng hạn như cơ thể Tiêu Chính Văn đã trải qua Lôi Hải, người ở cảnh giới Thiên Vương tuyệt đối không thể tưởng tượng được độ rắn chắc.
Không lâu sau, Filkant dừng xe trước cửa một nhà hàng kiểu Tây.
Tiêu Chính Văn và Filkant vừa bước vào nhà hàng, người trong chiếc xe phía sau cũng đi theo vào.
Một người trong đó chạy thẳng đến chỗ Tiêu Chính Văn, ánh mắt lóe sáng, thanh kiếm ngắn khoảng năm mươi centimet lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được sát khí của người kia, không khỏi hơi nhíu mày, không ngờ đối phương lại vội vàng như thế.
Tiêu Chính Văn làm như không biết gì mà uống cà phê rồi gọi hai phần beefsteak, nhàn nhã ngồi vào một cái bàn gần cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.
Lúc này bốn người đàn ông đồ đen cũng nhanh chân bước đến gần Tiêu Chính Văn.
Người đàn ông đồ đen đi đầu bỗng ra tay, thanh kiếm ngắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào sau lưng Tiêu Chính Văn.
Ngay lúc thanh kiếm ngắn đó đâm vào sau lưng Tiêu Chính Văn, một lực kỳ lạ vô hình đánh vào cổ tay người kia. Hắn còn chưa hoàn hồn thì thanh kiếm ngắn đó đã bay vòng giữa không trung, xoay ngược hướng đâm thẳng vào cổ họng hắn.
Một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên, dòng máu bắn ra từ cổ họng hắn.
Ba người phía sau hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt, thanh kiếm ngắn đó lại xoay vòng giữa không trung, sau đó lướt qua cổ mấy người đằng sau hắn với góc độ cực kỳ hiểm hóc.
Một dòng máu bắn ra từ sau lưng Tiêu Chính Văn.
Trong nhà hàng vang lên tiếng hét thất thanh, tất cả khách hàng đều lần lượt bỏ chạy.
Sau đó là tiếng giày cao gót vang lên, Irina bước đến gần Tiêu Chính Văn mỉm cười nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ bây giờ anh nên hiểu tại sao có vài thứ không phải có tiền là có thể mua được rồi chứ?”
“Nếu không phải Rogers ra tay thì vừa nãy anh đã tiêu đời rồi”.
“Chúng tôi có thể cứu anh một lần nhưng không thể lần nào cũng trùng hợp như thế. Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện về quyền có được tòa lâu đài cổ đó không?”
Tiêu Chính Văn bỏ một miếng thịt bò vào miệng, bình tĩnh nói: “Ngại quá, tôi đã nói rồi nhiều lần rồi, tôi không tặng đồ tôi thích cho người khác”.
“Ngoài ra, tôi cũng không cần các cô đến cứu tôi”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Rogers nổi giận.
Nếu không phải vừa rồi ông ta kịp thời ra tay thì bây giờ Tiêu Chính Văn còn có thể ngồi đó ăn được sao?
“Cậu Tiêu, tôi mong cậu hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói”.
Tiêu Chính Văn cũng không quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng của Rogers, vẫn cúi đầu cắt thịt bò trong đĩa.
Filkant ngồi đối diện anh cũng cười khẩy uống cà phê.
Một cường giả cảnh giới Thiên Thần mà ngay cả Andre cũng phải tự nhận không bằng, thì còn cần gia tộc Drew lo chuyện bao đồng à?
“Anh Tiêu, lẽ nào anh vẫn không hiểu nếu không giao toàn bộ quyền sở hữu tòa lâu đài cổ thì anh sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào sao?”
Irina không cam lòng nói.
“Nếu ngay cả họ cũng có thể làm tôi bị thường thì e là tôi đã chết từ đời nào rồi”.
Tiêu Chính Văn đặt dao nĩa xuống, thờ ơ lên tiếng.