Nghe Lữ Thanh Dương nói vậy, tất cả giáo viên đều nhíu mày.
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra, Lữ Thanh Dương đang muốn Tiêu Chính Văn trở thành kẻ địch của toàn bộ học viện võ thuật!
“Có phải Lữ Thanh Dương làm thế hơi quá đáng không?”
“Hừ, tốn công tốn sức chỉ để nhằm vào một học viên, hơn nữa còn là học viên Hoa Quốc, Lữ Thanh Dương này cũng thật nhỏ mọn!”
“Lại còn lấy Linh Huyết Đan ra để dụ dỗ mọi người trở thành kẻ địch của Tiêu Quân Lâm, đúng là giết người không cần dao!”
Tuy nói yêu cầu mà học viện võ thuật dành cho giáo viên rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép giáo viên đánh học viên, nhưng lại cho phép học viên và học viên tranh luận!
Điều này cũng tạo cơ hội cho Lữ Thanh Dương trả thù.
Lứa học viên đầu tiên của học viện võ thuật có rất nhiều người tài.
Mà có một vài người còn có lai lịch khó lường, đến cả Andre cũng không dám đắc tội!
Chỉ cần khiến nỗi căm hận của những người này dành cho Tiêu Chính Văn tăng cao, Lữ Thanh Dương không tin Tiêu Chính Văn có thể sống sót.
Hơn nữa, trong học viện võ thuật còn xây dựng hẳn một sàn đấu võ, đặc biệt dành riêng cho những vụ tranh đấu giữa các học viên với nhau.
Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao gây nên sóng to gió lớn trong khu vực sân đấu võ thì những trận pháp bao bọc quanh đó cũng sẽ khiến những khu vực khác không bị ảnh hưởng.
“Ngược lại tôi nghe nói, tên Tiêu Quân Lâm này đã đắc tội với Lữ Thanh Dương ngay hôm đầu khai giảng, hơn nữa, Lữ Thanh Dương vốn định đuổi học cậu ta, kết quả là bị lãnh đạo học viện bác bỏ!”
“Cho nên Lữ Thanh Dương thấy mất mặt, muốn giết gà dọa khỉ!”
Một vị giáo viên tóc vàng mắt xanh đứng bên cạnh nói với các giáo viên khác.
“Ừ, có thể lắm! Nhưng lỡ đâu Tiêu Quân Lâm biết được chiêu hiểm này của ông ta, không nhận Linh Huyết Đan thì chuyện này thành trò cười lớn mất!”
Ngay cả Linh Huyết Đan cũng không dụ được người ta thì sau này Lữ Thanh Dương cũng không thể lăn lộn ở học viện võ thuật được nữa!
Lúc này, không chỉ các giáo viên đang nhìn Tiêu Chính Văn.
Mà ánh mắt của tất cả học viên cũng đồng loạt đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn.
Quyết định tiếp theo của anh có thể sẽ là quyết định liên quan đến số mệnh của anh!
“Lữ Thanh Dương, quà tặng quý giá như vậy mà đưa cho một học viên thì có phải hơi long trọng quá không, theo tôi thấy, chi bằng giao cho một trong số mấy người giáo viên chúng tôi đi!”
“Thứ đồ này mà tặng cho học viên thì đúng là không phù hợp, hơn nữa, mấy hôm nữa bọn họ phải vào tòa trận pháp, đưa loại đan dược nâng cao thực lực này cho ai thì cũng không công bằng với các học viên khác!”
Một giáo viên tên Jack bước ra khỏi đám đông, đề nghị với Lữ Thanh Dương.
Ông ta không tham lam viên Linh Huyết Đan kia, mà quả thật là không muốn nhìn thấy Tiêu Chính Văn bỗng dưng bị biến thành đối tượng đả kích, cuối cùng rơi vào cảnh chết thảm ở học viện võ thuật!
Mấy học viên có lai lịch khó lường ở học viện võ thuật nếu đã cố tình chĩa mũi dùi về phía Tiêu Chính Văn, sợ rằng Tiêu Chính Văn không thể sống nổi qua một tháng ở đây!
“Thầy Jack à, tôi thấy hình như ông lo lắng hơi quá rồi, ban nãy tôi cũng đã nói, thanh kiếm này chỉ về phía ai thì hôm nay người đó là người may mắn, sao tôi nuốt lời được chứ?”
Lữ Thanh Dương mỉm cười phản bác.
Không đợi Jack lên tiếng tiếp, Tiêu Chính Văn đã thuận thế phất tay, chiếc hộp bằng gỗ đàn hương kia bay thẳng về phía anh.
Cảnh giới Thiên Vương?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn!
Tuy Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng cũng đạt tới cảnh giới Thiên Vương nhưng hai người họ là trường hợp ngoại lệ.
Thứ nhất, xuất thân của Trương Lăng Phong không giống người khác!
Hắn đến đây với tư cách là người thừa kế của nhà họ Trương, cảnh giới cao một chút cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của học viện võ thuật!
Còn Đông Phương Tuyết Ngưng lớn lên ở Âu Lục, hơn nữa còn là con dâu tương lai của gia tộc Kanter, cô ta dùng cảnh giới Thiên Vương để vào học viện võ thuật cũng được lãnh đạo học viện công nhận.
Nhưng Tiêu Chính Văn được Hoa Quốc đưa đến, nói cách khác, anh tối đa chỉ ở cảnh giới chủ soái mới đúng!
Ngay khi chiếc hộp gỗ đàn hương kia bay vào trong tay Tiêu Chính Văn, vô số ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm về phía Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn thuận tay chụp lấy hộp gỗ đàn hương, cất luôn vào trong ngực và coi ánh nhìn xung quanh như không khí.
Các giáo viên trên sân khấu đều hết sức kinh ngạc!
Chẳng lẽ Tiêu Chính Văn không biết nhận viên Linh Huyết Đan này thì sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ học viên học viện võ thuật?
Thế mà anh còn nhận!
Thấy Tiêu Chính Văn cất Linh Huyết Đan vào ngực, Đông Phương Tuyết Ngưng nhếch môi cười trên sự đau khổ của người khác.
“Chẳng lẽ hắn không sợ chết, đến cả loại bảo vật này mà cũng dám nhận?”
“Lần này, e là không cần chúng ta ra tay cũng sẽ có người dạy dỗ hắn!”
Trương Lăng Phong lạnh lùng nói.
“Nếu anh ta chê bản thân sống lâu quá thì cứ để anh ta đi vào chỗ chết, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta!”
Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng cười đáp.
“Tôi tin rằng mấy ngày nữa ở trong tòa trận pháp, cậu học trò này nhất định sẽ đạt được thành tích kiêu ngạo, nào, mọi người vỗ tay vì cậu bạn này đi!”
Lữ Thanh Dương nhe răng cười nói.
Nhưng nụ cười trên mặt ông ta còn lộ rõ vẻ nham hiểm!
Hơn nữa, lời nói của ông ta cũng như đang nhắc nhở mọi người.
Linh Huyết Đan có thể giúp bọn họ giành được trận pháp tốt nhất bên trong tòa trận pháp!
Bên trong giảng đường vang lên tiếng vỗ tay lác đác, hầu hết mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt thèm khát, coi anh như kẻ thù!
Chỉ có một số ít học viên không đủ thực lực mới vỗ tay vì Tiêu Chính Văn.
Nhưng sau đó, sự chú ý của tất cả mọi người hầu như đều tập trung hết lên người Tiêu Chính Văn, chỉ là e ngại các giáo viên và ban lãnh đạo vẫn đang ngồi ở đây nên hầu như mọi người cũng chỉ ghen tị chứ không dám ra tay.
Nhưng chỉ cần ban lãnh đạo học viện rời đi thì e rằng cuộc cướp đoạt sẽ bắt đầu ngay lập tức!
Lễ khai giảng vừa kết thúc, Đông Phương Tuyết Ngưng đã đi về phía Tiêu Chính Văn.
Vốn dĩ, nhờ có mối quan hệ với Filkant mà Đông Phương Tuyết Ngưng luôn được chú ý.
Giờ phút này, cô ta đi về phía Tiêu Chính Văn, không ít người cũng đưa mắt quay đầu nhìn sang.
“Basak, cô Đông Phương Tuyết Ngưng kia không phải định bảo vệ Tiêu Quân Lâm đấy chứ?”
Vương tử Charles nhíu mày, lạnh lùng nói.
Cho dù Đông Phương Tuyết Ngưng là bạn gái của Filkant, thì Charles cũng không phải là không làm gì được cô ta!
Gia tộc của Charles không những là vương tộc mà còn là biểu tượng quyền lực của Âu Lục.
Tuy bây giờ gia tộc đó cũng không khác gì vật biểu tượng, sức mạnh không còn như xưa, nhưng ngoài mặt thì ngay cả mười gia tộc lớn cũng phải cung kính với hắn!
“Tôi thấy không giống lắm, vừa nãy cô ta còn giễu cợt Tiêu Quân Lâm, chắc không đến nỗi giúp hắn đâu!”
Basak cau mày đáp.
Đông Phương Tuyết Ngưng bước đến bên cạnh Tiêu Chính Văn, câu đầu tiên là cười nhạt hỏi: “Xin hỏi, anh Tiêu có cần tôi giúp một tay không? Hoặc nói là, Linh Huyết Đan của anh có cần tôi giữ hộ không?”
“Không cần!”
Tiêu Chính Văn còn chưa thèm nhìn Đông Phương Tuyết Ngưng đã thẳng thừng từ chối đề nghị của cô ta!
Vừa nói xong, mọi ánh nhìn đều kinh hãi nhìn Tiêu Chính Văn.
Nếu Tiêu Chính Văn nói với bất kỳ người bình thường nào thì sẽ không khiến mọi người kinh ngạc
Nhưng Đông Phương Tuyết Ngưng là ai, cô ta là bạn gái của Filkant đấy!
Anh làm vậy là không thèm nể mặt Filkant à?
Charles nghe thế, đáy mắt cũng lóe lên ẩn ý sâu xa.
Xem ra, thẳng ranh Tiêu Chính Văn này chán sống rồi!
Ban nãy hắn còn lo, lỡ Tiêu Chính Văn giao Linh Huyết Đan ra thật thì hắn có nên ra tay với Đông Phương Tuyết Ngưng hay không!
Lần này, Tiêu Chính Văn đã giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn này, nghĩ đến đây, Charles không nhịn được mà nở nụ cười nhếch mép.