Ngay sau đó, hai cô gái trẻ đẹp người Hoa Quốc đã được đưa vào phòng khách.
Nhưng lúc này cả hai cô gái đều bị thương, quần áo xộc xệch, trên mặt còn in hằn dấu mấy bạt tai đỏ ửng.
Trông vô cùng thê thảm.
Hai cô gái này chính là Dương Linh Nhi và Hứa Thiến.
Họ là những cô gái Hoa Quốc đã bị bắt cóc hai ngày trước.
Đặc biệt là Dương Linh Nhi, đến nằm mơ cô ta cũng không ngờ rằng bản thân sẽ bị người ngoại quốc bắt cóc ở Hoa Quốc.
Mặc dù nhà họ Dương đã nhận được tin tức ngay lập tức, nhưng cũng không thể làm gì cả.
Rost liếc nhìn Dương Linh Nhi và Hứa Thiến, nở nụ cười xấu xa: “Nếu không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn nghe lời đi!”
Nói xong, hắn ném hai mảnh đồ lót khiêu gợi xuống trước mặt Dương Linh Nhi và Hứa Thiến.
“Tôi… Chúng tôi có chết cũng không trở thành thứ đồ chơi của anh!”
Dương Linh Nhi lạnh lùng nói.
Hứa Thiến đứng bên cạnh cũng mang vẻ mặt kiên cường.
“Xem ra các người vẫn chưa chịu khổ đủ nhỉ, tôi cảnh cáo các người, sự kiên nhẫn của tôi có hạn đấy!”
Rost vừa nói vừa đưa tay ra bắt lấy Dương Linh Nhi.
Kết quả tay còn chưa kịp chạm vào vạt áo của Dương Linh Nhi thì đã bị Dương Linh Nhi giáng cho một bạt tai, bay thẳng ra ngoài.
Sau tiếng “bốp” giòn giã vang lên, vài vệ sĩ bên cạnh Rost lao đến, một trong số đó tát mạnh vào mặt Dương Linh Nhi.
Mặc dù đối phương mặc quần áo vệ sĩ, nhưng sức chiến đấu của hắn còn mạnh hơn Dương Linh Nhi rất nhiều.
Đối mặt với một cao thủ Thiên Vương một sao, sao hai cô gái như Dương Linh Nhi và Hứa Thiến có thể chống lại được đây?
Chỉ thấy Dương Linh Nhi ngã nhào, đâm vào bàn trà bên cạnh, đám vệ sĩ vây xung quanh bắt đầu cười lớn.
Dương Linh Nhi nghiến răng, lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tên vệ sĩ mặc đồ đen kia.
“Tôi muốn xem thử các người còn giả bộ thuần khiết được bao lâu!”
Rost ôm khuôn mặt sưng tấy của mình, tức giận xông tới, túm lấy tóc Dương Linh Nhi, rồi gầm lớn: “Dù xuất thân của cô có lớn mạnh thế nào thì hôm nay cũng không ai có thể cứu được cô đâu!”
Lúc này, Hứa Thiến bên cạnh Dương Linh Nhi đã sợ đến nỗi bật khóc, đã hai ngày kể từ khi bọn họ bị bắt cóc, nhưng không ai đến cứu bọn họ cả.
Điều này chứng tỏ lai lịch của đối phương càng đáng sợ hơn, thế lực của hai nhà họ bọn đều không đủ lớn để đối phương thả người.
Dương Linh Nhi sớm đã đoán ra được thân phận của đối phương, chỉ có mấy gia tộc lớn của Mỹ Lục mới dám hành động không kiêng nể ai ở Hoa Quốc như vậy.
Hơn nữa, mấy gia tộc đó đều có quan hệ với cường giả ngoài lãnh thổ.
Phía Hoa Quốc phần lớn đều không dám ra mặt vì chuyện này.
Nghĩ đến đây, Dương Linh Nhi cũng rơi nước mắt tuyệt vọng.
“Cởi đồ cô ta ra rồi treo lên cho tôi!”
Rost vừa nói xong, mấy tên vệ sĩ đã lao đến chỗ Dương Linh Nhi.
Đúng lúc này, bộ đàm của một tên vệ sĩ đột nhiên vang lên tiếng động lớn.
“Anh Rost, bên ngoài hình như xảy ra chuyện rồi!”
Tên vệ sĩ kia quay đầu lại nói với Rost.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Rost liếc nhìn tên vệ sĩ rồi hỏi với vẻ khinh thường.
Trang viên này là do gia tộc hắn bỏ tiền ra mua lại, hơn nữa hắn đã thông báo cho võ tông Hoa Quốc rằng đây là địa bàn của gia tộc hắn!
Ai dám chạy đến đây gây rối chứ?
Hơn nữa thế cục hiện nay đang rất rối rắm, quân đội của Hoa Quốc cũng sẽ không dám xông vào.
“Hình như là người Hoa Quốc đến gây chuyện, hơn nữa còn đánh bị thương bốn năm vệ sĩ canh gác!”
Tên vệ sĩ kia báo cáo với vẻ nghiêm trọng.
“Carl, đi xem thử đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Rost thờ ơ dặn dò.
Trong toàn bộ trang viên, có bốn cao thủ cảnh giới Thiên Vương, hơn nữa còn có một cao thủ Thiên Vương địa cấp ba sao trông coi.
Chỉ cần Hoa Quốc không phái cao thủ đến thì đừng ai nghĩ đến chuyện nguyên vẹn rời đi!
“Rõ!”
Tên vệ sĩ kia lập tức dẫn theo hai người đi về phía cửa.
Rost dặn dò xong lại tiếp tục đưa tay chạm vào mặt Dương Linh Nhi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cánh cửa đột nhiên bị đá tung.
Một tiếng “rầm” lớn vang lên, không chỉ cánh cửa bay ngược ra mà cả ba người vừa đi ra ngoài cũng bay ngược lại, toàn thân be bét máu, đập vào chân Rost.
“Anh dám động vào cô ấy thì anh sẽ chết!”
Lúc này, cả sảnh lớn im lặng đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Rost kinh ngạc nhìn Carl đang hấp hối dưới chân rồi lại nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng ở cửa.
Không chỉ Rost mà ngay cả mấy tên vệ sĩ từ tầng hai lao xuống cũng nhìn chằm chằm về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng Rost chỉ liếc mắt nhìn Carl bị đánh tan xương nát thịt, mà trên mặt không hề sợ hãi.
Ngược lại, khóe môi hắn còn nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Hắn là con nối dõi của gia tộc số một Mỹ Lục, hơn nữa còn xuất thân trong gia tộc võ đạo, từ nhỏ đến lớn, có cảnh máu me nào mà chưa nhìn thấy chứ?
Cảnh tượng này ở trong mắt hắn chẳng có gì đáng nói.
Hơn nữa trong trang viên này không chỉ có Carl là cao thủ cảnh giới Thiên Vương, mà còn có bốn cường giả còn mạnh hơn cả Carl.
Những người này đều là cao thủ được gia tộc bọn họ bồi dưỡng nhiều năm, ai cũng là cao thủ có tiếng trong cảnh giới Thiên Vương.
“Xem ra Hoa Quốc quả thực là không sợ chết!”
Rost ngồi xuống ghế sô pha với vẻ mặt thích thú, cầm một điếu xì gà lên châm lửa rồi hít một hơi thật sâu.
Một giây sau khi Tiêu Chính Văn phá cửa xông vào, Long Nguyệt và Long Ngao cũng bước đến.
Long Nguyệt lập tức cởi áo khoác của mình, khoác lên người Dương Linh Nhi.
Sau đó nhẹ nhàng an ủi: “Mặc quần áo vào đi, đừng lo, không sao rồi!”
Nói xong, Long Nguyệt đưa Dương Linh Nhi và Hứa Thiến ra phía sau Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu!”
Dương Linh Nhi nhìn Tiêu Chính Văn với gương mặt đầy cảm kích, cô ta không thể ngờ rằng cuối cùng người đến cứu cô ta lại là vua Bắc Lương.
Nhưng Rost trước mặt lại có thân phận không hề tầm thường, ngay cả võ tông Hoa Quốc cũng không dám mạo hiểm ra mặt.
Bây giờ vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn lại đích thân tới cứu cô ta, chẳng phải sẽ gặp rắc rối lớn sao?
“Anh Tiêu, người này có lai lịch lớn, nếu chỉ một mình anh...”
Dương Linh Nhi rõ ràng là đang lo lắng cho sự an nguy của Tiêu Chính Văn.
Bởi vì cường giả ngoài lãnh thổ sắp trở lại, cho nên trong Hoa Quốc cũng đang xảy ra một số thay đổi nhỏ.
Dù là vương quyền hay quân quyền cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng trước đây chưa từng có, thậm chí nhiều người của võ tông đã không còn quan tâm đến giới chính trị Hoa Quốc nữa.
Nếu hành động lần này của Tiêu Chính Văn đắc tội với võ tông thì hậu quả sẽ rất khó lường.
“Yên tâm đi, tôi đã tới thì sẽ không để cho bất kì ai làm hại đến hai người đâu!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ lên vai Dương Linh Nhi.
“Hừ! Mày là cái thá gì?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Rost vừa hút xì gà, vừa liếc nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ khinh thường.
“Mày nghĩ thằng chó vua Bắc Lương như mày là cái thá gì mà dám coi thường tao hả?”
Rost vừa nói xong, đám người mặc áo đen xung quanh cười lớn.
Dù sao gia tộc của Rost cũng có địa vị đặc biệt ở Mỹ Lục, lại còn có quan hệ với cường giả ngoài lãnh thổ.
Bởi vậy, ngay cả người cầm quyền của Mỹ Lục cũng phải nể nang Rost vài phần.
Lúc này khí tức của cường giả Thiên Vương lần lượt khóa chặt lấy Tiêu Chính Văn.
Có vẻ như chỉ cần Rost ra lệnh thì Tiêu Chính Văn sẽ tan xác.
Dường như cảm nhận được khí tức của những cường giả cảnh giới Thiên Vương xung quanh, Dương Linh Nhi cũng bắt đầu lo lắng.
“Tao tưởng võ tông của Hoa Quốc các người sẽ đích thân ra mặt, thật không ngờ chỉ cử một đứa tép riu như mày tới!”
Rost vừa hút thuốc vừa thờ ơ nói.
Tiêu Chính Văn không thèm quan tâm đến hắn, anh chỉ quay đầu lại, bình tĩnh nói với Long Ngao: “Đưa bọn chúng đến chỗ bọn chúng nên tới đi! Ý tôi là tất cả mọi người!”
Nghe vậy, đám người Rost sững sờ, sau đó cười phá lên.