Không đợi Hứa Thiên Chí đi xa, Hứa Thiến đã đuổi theo, gấp gáp hỏi: “Ông nội, dù gì anh Tiêu cũng là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, không thể để cho anh Tiêu sống trong một căn nhà trọ sơ sài như vậy được!”
Hả?
Hứa Thiên Chí quay đầu nhìn Hứa Thiến, nói: “Nhà trọ thì làm sao? Cháu nghĩ rằng mấy khách sạn cao cấp kia chuẩn bị cho ai?”
“Đó đều là nơi ở chuẩn bị cho cường giả ngoài lãnh thổ và họ hàng thân thích của năm đại danh sơn!”
“Hơn nữa, không để cho Tiêu Chính Văn ở lều bạt đã là rất nể mặt cậu ta rồi! Cháu không thấy nguyên soái lục quân bên phía Âu Lục cũng chỉ có thể ở nhà trọ đó sao? Sao mọi người không ai oán thán câu nào?”
Hứa Thiên Chí lên tiếng nói với vẻ cực kỳ không vui.
“Ông nội, anh Tiêu cũng là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, hơn nữa trước đây còn giết chết bốn cường giả ở cảnh giới Thiên Thần của Âu Lục, chỉ dựa vào chiến lực này thôi cũng đủ để thấy anh ấy không nên ở trong nhà trọ rồi!”
Hứa Thiến cãi lý.
“Tiểu Thiến, cháu không biết đó thôi, Tiêu Chính Văn đạt tới cảnh giới Thiên Thần không phải là giả, nếu là trước đây khi cường giả ngoài lãnh thổ chưa trở về, hay thỏa thuận quy định cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không được nhập thế chưa được hủy bỏ thì thân phận của cậu ta quả thực vô cùng tôn quý!”
“Thế nhưng ở trước mặt cường giả ngoài lãnh thổ thì một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần một sao căn bản chẳng đáng để bận tâm! Hơn nữa, cậu ta mới có bao nhiêu tuổi? Mới có hơn hai mươi tuổi đầu, cảnh giới Thiên Thần không có giống với cảnh giới Thiên Vương!”
“Đạt tới cảnh giới Thiên Thần, muốn nhích lên một chút thôi cũng khó như lên trời, mà trước đây Tiêu Chính Văn bất kính với năm đại danh sơn, con đường tương lai của cậu ta về căn bản đã bị chặt đứt rồi, loại người này không cần thiết phải quan tâm quá mức làm gì!”
“Ngược lại còn phải vạch rõ giới hạn, tránh cho việc rước hoạ vào thân, hơn nữa, ông vô cùng hoài nghi về động cơ Tiêu Chính Văn cứu cháu, nếu như cậu ta muốn nhân cơ hội này dựa hơi nhà họ Hứa chúng ta thì cậu ta đi sai nước cờ rồi!”
“Được rồi, cháu mau về đi, ông còn phải đi đón thiên tài nhà họ Trương - Trương Lăng Phong và con trai của tiền bối Từ - Từ Vĩnh Hạo nữa, không có thì giờ để đứng đây lãng phí với cháu đâu!”
“Nhớ kỹ, ăn cơm xong thì dẫn cậu ta tới nhà trọ ngoan ngoãn chờ ở đó, tuyệt đối đừng ra ngoài đi linh tinh, lỡ như đắc tội với người nào mà cậu ta không động tới được thì nhà họ Hứa sẽ không ra mặt vì cậu ta đâu!”
Hứa Thiên Chí lạnh lùng nói.
Theo cụ ta thấy thì đón tiếp thiên tài nhà họ Trương vẫn cấp bách hơn.
Nghe nói Trương Lăng Phong và Từ Vĩnh Hạo đều là thiên tài trăm năm mới gặp một lần, tiền đồ tương lai không thể dự đoán trước được!
Chỉ có những người như vậy mới xứng để Hứa Thiên Chí chủ động tạo dựng quan hệ, còn về Tiêu Chính Văn thì chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, căn bản chẳng đáng là gì trong mắt cụ ta!
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Hứa Thiên Chí, Hứa Thiến chỉ biết thở dài bất lực.
Quay người trở vào trong nhà hàng, cô ấy nói với vẻ mặt ngượng ngùng: “Anh Tiêu… ông nội tôi ông ấy…”
Dù gì Tiêu Chính Văn cũng có ơn từng cứu mạng cô ấy, mà nơi này vốn dĩ nhà họ Hứa bọn họ có tiếng nói nhất, kết quả lại tiếp đãi Tiêu Chính Văn như vậy, trong lòng Hứa Thiến thật sự thấy không thoải mái.
Tiêu Chính Văn chẳng bận tâm, chỉ khẽ cười gật đầu rồi nói: “Không sao hết, chỉ là chỗ ở mà thôi, ở đâu cũng giống nhau!”
Nói xong, anh quay đầu liếc nhìn Độ Thiên Chân Nhân.
Nếu như không phải có Tiêu Chính Văn ở đây, Độ Thiên Chân Nhân đã cho Hứa Thiên Chí một trận ra trò rồi!
Có mấy lần Độ Thiên Chân Nhân đã suýt ra tay, chỉ là Tiêu Chính Văn vẫn luôn dùng ánh mắt ra hiệu cho cụ ấy đừng kích động nên cụ ấy mới cố gắng nén lửa giận trong lòng xuống!
Mà ở một bên khác, Từ Vĩnh Hạo và Trương Lăng Phong cũng nghênh ngang tiến vào Trần Gia Phố.
Vừa tới trước cửa, Hứa Thiên Chí đã cúi đầu khom người đích thân ra đón tiếp.
Loại thái độ cung kính đó rõ ràng như thể đang tiếp đón bề trên.
Mặc dù nói mới chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, nhưng rõ ràng hai người Trương Lăng Phong và Từ Vĩnh Hạo đều khác xa so với lúc ở Âu Lục.
Hơn nữa, Trương Lăng Phong còn đột phá lên cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi!
Đây đương nhiên không phải do Trương Lăng Phong có tư chất hơn người mà là bên phía cường giả ngoài lãnh thổ của nhà họ Trương có được một loại đan dược rất tốt nên mới có thể giúp cho Trương Lăng Phong liên tiếp đột phá cảnh giới!
Mà cảnh giới của Từ Vĩnh Hạo lúc này cũng chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước.
Trên mặt hai người ngập tràn vẻ đắc ý, chắp hai tay ra sau lưng, chỉ chỉ trỏ trỏ với Hứa Thiên Chí, điệu bộ như đang chỉ điểm cả giang sơn.
Hứa Thiên Chí không hề cảm thấy có điểm nào không thoả đáng, dù gì lai lịch của hai người họ cũng rất khủng bố.
Một người là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, người còn lại là con trai ruột của Từ Thiên Thuật.
“Hai cậu thanh niên, mời vào trong!”
Hứa Thiên Chí không chỉ đích thân ra đón hai người mà còn chuẩn bị tiệc rượu rất long trọng để họ lấy lại sức sau chặng đường xa xôi.
Trong phòng ăn, Hứa Thiên Chí còn chủ động đứng dậy rót rượu gắp thức ăn cho hai người, vô cùng bận rộn.
“Đúng rồi, nghe nói tiền bối nhà họ Trương cũng sẽ tới tham gia buổi thi đấu lần này?”
Hứa Thiên Chí vừa gắp thức ăn cho Trương Lăng Phong vừa cẩn thận dò hỏi.
Trương Lăng Phong đắc ý cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên, nhà họ Trương chúng tôi cũng xem như có chút tiếng tăm ở vùng ngoài lãnh thổ, lần này cụ tổ Trương Thế Phong sẽ tới tham gia buổi thi đấu!”
Nghe thấy cái tên Trương Thế Phong, mặt Hứa Thiên Chí lập tức đờ đẫn.
Cái tên Trương Thế Phong này không được biết đến nhiều ở trong giới thế tục.
Thế nhưng cường giả ngoài lãnh thổ và cả năm đại danh sơn lại nghe nhiều thành quen.
Người này chính là tổ sư đời thứ bảy của Thiên Sư Đạo, cũng chính là học trò đời thứ bảy của Trương Thiên Sư!
Chỉ là cái tên cũng đủ để doạ người!
“Lẽ nào chính là Trương Thế Phong – người duy nhất kế thừa Thiên Sư Đạo đó sao?”
Hứa Thiên Chí kinh ngạc lên tiếng.
“Không sai! Chính là cụ tổ!”
Trương Lăng Phong thấy Hứa Thiên Chí kính sợ Trương Thế Phong như vậy thì trên mặt càng thêm đắc ý.
“Ừ, nếu như tiền bối Trương đến, tôi tin rằng lần này nhất định sẽ nắm chắc phần thắng, nếu không phải năm đó tiền bối Trương âm thầm đến vùng ngoài lãnh thổ thì làm gì có chuyện Thiên Tử đời sau lên thống trị được Hoa Quốc?”
“Thật không ngờ trận thi đấu lần này, ngay cả cụ ấy cũng trở về giới thế tục!”
Mặt Hứa Thiên Chí ngập tràn vẻ kinh ngạc!
Từ Vĩnh Hạo cười nói: “Hừ, lần này Hoa Quốc chúng ta nhất định sẽ thắng lớn, hơn nữa ai cũng biết, người có thể đánh thắng, không những có thể được biểu dương tên tuổi mà còn có thể kế thừa sự trợ giúp của Quốc Vận Hoa Quốc!”
“Ngày tháng bình yên của tên Tiêu Chính Văn kia sắp kết thúc rồi, ngày mà buổi thi đấu kết thúc cũng chính là lúc hắn phải giao nộp tim rồng và chịu chết!”
Nói tới đây, trong mắt Từ Vĩnh Hạo loé lên tia sáng sắc lẹm.
Từ nhỏ tới lớn, ai dám bảo gã quỳ xuống?
Thế nhưng ở Âu Lục, Tiêu Chính Văn lại ép gã quỳ xuống dập đầu!
Mỗi lần nghĩ lại sự sỉ nhục đó, Từ Vĩnh Hạo lại căm hận tới mức chân răng ngứa ngáy!
Nghe thấy Từ Vĩnh Hạo cũng nhắc đến Tiêu Chính Văn, hơn nữa trong dáng vẻ còn mang theo cả nỗi hận, Hứa Thiên Chí mừng thầm trong lòng, bản thân cụ ta đã có một quyết định quá là sáng suốt!
Ở một diễn biến khác, sau khi mấy người Tiêu Chính Văn ăn cơm trưa, Hứa Thiến dẫn Tiêu Chính Văn đi dạo xung quanh thị trấn.
Nếu như là thị trấn nhỏ khi trước thì thật sự chẳng có điểm gì hơn người, nhưng giờ đã khác, nhân vật lớn của các nước đều đồng loạt tới đây, điều này cũng thu hút không ít diễn viên, ngôi sao nổi tiếng và một số đoàn tạp kỹ nổi tiếng quốc tế.
Hơn thế, trên quãng đường này, Tiêu Chính Văn đã gặp được không ít gương mặt thân quen.
Trong số đó vừa có người bên quân đội vừa có giới võ thuật, còn có cả mười gia tộc lớn của Âu Lục.
Tóm lại, những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy một phương trên toàn thế giới gần như đều tụ họp tại nơi này.
Mấy người đang tiến lên phía trước theo dòng người.
Lúc này, một cậu thanh niên da trắng mặc vest nhãn hiệu nổi tiếng vô tình nhìn thấy Tiêu Chính Văn thì vội vàng tiến về phía anh.
“Anh Tiêu, anh cũng ở đây sao, có thể gặp được anh đúng là may mắn quá!”
Người đến chính là Filkant, hắn cũng đi theo người lớn trong gia tộc tới xem cuộc đấu.
Nhưng lại không ngờ có thể gặp được Tiêu Chính Văn ở đây!
Từ sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi Âu Lục, trong lòng Filkant vẫn luôn rất buồn bực.
Nếu như không phải gia tộc Kanter phản bội lại Tiêu Chính Văn vào phút chót thì e rằng bây giờ hắn đã đến Hoa Quốc cùng Tiêu Chính Văn!
Có thể đi theo Tiêu Chính Văn, với Filkant mà nói là vinh hạnh cả đời này.
“Ừ, anh cũng đến đây sao?”
Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Filkant, khẽ gật đầu nói.
Tiêu Chính Văn không hề có ý đối đầu với Filkant.
Hơn nữa, lúc còn ở Âu Lục, Filkant cũng đã giúp đỡ Tiêu Chính Văn không ít.
“Anh Tiêu, thật ra hồi còn ở Âu Lục, tôi vẫn luôn muốn nói với anh có thể để cho tôi đi theo anh hay không! Dù cho chỉ làm một tên sai vặt cũng được!”
Filkant kích động nói.
Tiêu Chính Văn và Filkant đang trò chuyện với nhau, lúc này, Hứa Thiên Chí cũng dẫn theo Trương Lăng Phong và Từ Vĩnh Hạo vừa ăn uống no say cùng tiến về phía khách sạn.
Kết quả lúc đi tới ngã tư lại phát hiện ra Tiêu Chính Văn lại đang nói chuyện với một người đến từ mười gia tộc lớn của Âu Lục, trong ánh mắt lập tức lộ ra vẻ không vui!