chương 1615
Việc Lý Thừa Vận điên cuồng gào thét chẳng mấy chốc đã thu hút đám đông đứng túm tụm lại xung quanh hóng chuyện.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ trung xinh đẹp tháo kính râm xuống rồi bước ra khỏi đám người.
Cô gái trẻ này có cách ăn diện vô cùng gợi cảm và sang chảnh, bên dưới chiếc váy dài màu đen lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, rất mê người.
Chỉ có điều vẻ mặt của cô ta lại vô cùng cao ngạo, bước về phía khu nhận hành lý với ánh mắt khinh thường.
Cô ta tên là Lâm Mộng Mộng, cô chủ của tập đoàn Lâm Thị.
Ở Long Kinh cũng miễn cưỡng được coi là cô gái trẻ đẹp trong giới thượng lưu.
“Giám đốc Lý, lâu lắm không gặp!”
Lâm Mộng Mộng thường xuyên phải bay qua bay lại giữa các nước để bàn chuyện làm ăn, do đó cũng là khách quen của sân bay.
Bởi thế nên cũng khá thân quen với Lý Thừa Vận.
Thế nhưng, không phải cô ta đặc biệt đi tới để chào hỏi Lý Thừa Vận.
Dù sao từ phương diện nào đó mà nói, một giám đốc sân bay nhỏ bé như Lý Thừa Vận hoàn toàn không có cùng đẳng cấp với mấy người như Lâm Mộng Mộng.
Cô ta đặc biệt đi tới để nhìn Tiêu Chính Văn!
Người này từng là vua Bắc Lương mà biết bao nhiêu người phải ngước nhìn, nếu đổi lại là nửa năm trước thì ngay cả việc đứng gần Tiêu Chính Văn, cô ta cũng không có cơ hội.
Suy cho cùng, bất luận là Long Kinh hay là Hoa Quốc, đứa con kế thừa một gia tộc nhỏ bé với khối tài sản chỉ mấy tỷ tệ như cô ta rõ ràng nhiều vô số, có đếm cũng không xuể.
Mà Tiêu Chính Văn lại là “quân hồn” của Hoa Quốc, là anh hùng của Hoa Quốc, thậm chí dùng cụm từ tín ngưỡng của Hoa Quốc để hình dung thì cũng không ngoa.
Có cô gái xinh đẹp nào không hy vọng được gả cho một người đàn ông giống như Tiêu Chính Văn?
Có người phụ nữ nào lại không hy vọng có thể bước đến gần Tiêu Chính Văn hơn một chút.
Thế nhưng trước đây, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội!
Từng có một lần Tiêu Chính Văn ra nước ngoài tham dự một hội nghị quan trọng, lúc anh trở về Hoa Quốc, Lâm Mộng Mộng đã đợi ở sân bay một ngày một đêm chỉ để xin chữ ký của Tiêu Chính Văn, nhưng đáng tiếc là ngay cả cơ hội nói với Tiêu Chính Văn một câu, cô ta cũng chẳng có.
Vậy mà không ngờ hôm nay cô ta lại có thể gặp được người đàn ông trong truyền thuyết ở đây!
Có điều, sau khi Lâm Mộng Mộng tận mắt nhìn thấy Tiêu Chính Văn ở khoảng cách gần thì lại hơi thất vọng.
Sau khi mất đi sự hỗ trợ của quyền lực, Tiêu Chính Văn cũng trở nên tầm thường như thế.
Bị một tên giám đốc nhỏ bé của sân bay chửi rủa nhưng lại không dám đáp trả cũng không dám đánh lại.
Xem ra tất cả đàn ông đều giống nhau, dù là Tiêu Chính Văn thì cũng không ngoại lệ.
Trước đây cô ta càng ôm trong lòng mộng tưởng đẹp đẽ, càng cảm thấy không thể với tới được đối phương bao nhiêu thì cảm giác hụt hẫng trong lòng lúc này lại càng lớn, càng cảm thấy hành động ấu trĩ ban đầu của mình nực cười bấy nhiêu.
Đặc biệt là sau khi cả Long Kinh đều hay tin về lệnh cấm của Đông Phương Ngạo Vũ, Lâm Mộng Mộng càng cảm thấy Tiêu Chính Văn chẳng còn gì hay ho nữa.
“Cô Lâm, chào cô!”
Lý Thừa Vận vội vàng gật đầu với Lâm Mộng Mộng xem như chào hỏi.
“Giám đốc Lý, vị này chính là vua Bắc Lương khi trước, anh Tiêu – Tiêu Chính Văn không ai sánh bằng đó sao?”
Lâm Mộng Mộng cố tình lớn tiếng hỏi.
“Không sai, vị này chính là vua Bắc Lương trước kia!”
Lâm Thừa Vận đắc ý cười nói.
“Theo tôi thấy, chuyện này là do ông không đúng, anh Tiêu có thân phận thế nào cơ chứ, đám thường dân như chúng ta muốn đứng gần thôi cũng chẳng được, dù hiện giờ anh Tiêu không có gì trong tay, không còn là vua Bắc Lương nữa thì ông cũng không thể làm khó anh Tiêu như vậy!”
Cô ta nói thế, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nghe ra cô ta đang thầm chế giễu Tiêu Chính Văn.
Đặc biệt vào lúc nói ra ba chữ vua Bắc Lương thì còn cực kỳ lớn tiếng, cứ như thể sợ người khác không biết thân phận của Tiêu Chính Văn.
“Ha ha, cô Lâm, cô cũng biết đó là quá khứ, dù gì trong những tháng năm hoà bình hiện nay, dù cậu ta vẫn còn là vua Bắc Lương thì cũng không thể có đặc quyền được, đúng không nào?”
Lý Thừa Vận lại lên tiếng rất ăn ý.
“Lý Thừa Vận, ông có biết mình đang làm gì không?”
Dương Linh Nhi thật sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng như quả chuông, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.