Chương 1620
Nói xong, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra tìm đến một số điện thoại, sau đó gọi đi.
“Cậu Tiêu? Cậu đến Long Kinh rồi à? Tôi đi đón cậu”.
Đầu bên kia vang lên giọng nói khách sáo của Tần Vũ.
“Không cần đâu, tổng giám đốc sân bay nói ông ta là ông trời ở đây. Hơn nữa còn bắt tay với nhà họ Đông Phương nhắm vào tôi, anh đến đây thì đừng để bị ông ta giữ lại”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cúp máy luôn.
Nghe âm thanh cúp máy ở đầu bên kia, mặt mày Tần Vũ trắng bệch.
Ai cũng có thể nghe ra sự tức giận đã đến cực điểm trong lời nói của Tiêu Chính Văn.
Mẹ kiếp!
Tần Vũ thầm nghiến răng, cầm điện thoại gọi cho Lư Phụng Quân – chủ tịch sân bay quốc tế Long Kinh.
“Lư Phụng Quân, mẹ kiếp, ông ăn gan hùm rồi hay sao mà dám chặn đường vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn thế hả? Bất kể bây giờ cậu ta có binh quyền hay không thì cái danh vẫn còn đó. Cấp dưới mà mạo phạm cấp trên thì chỉ có khả năng cả gia tộc bị giết. Mẹ kiếp, ông tự nghĩ cách làm sao đi”.
Nói xong Tần Vũ không đợi Lư Phụng Quân giải thích bèn cúp máy luôn.
Lúc này Lư Phụng Quân trợn mắt, thậm chí chưa kịp nói câu nào đã nghe đầu bên kia điện thoại mắng nhiếc, sau đó bị cúp máy.
Nhưng Lư Phụng Quân cũng phản ứng lại rất nhanh, gọi trợ lý: “Mau lên, đến sảnh lớn”.
Cùng lúc đó.
Trong sảnh lớn ở sân bay.
“Hừ, Tiêu Chính Văn, cậu nghĩ cậu vẫn là vua Bắc Lương như trước đây sao? Còn giả vờ giả vịt nữa! Đắc tội với bốn gia tộc lớn, ai sẽ chống lưng cho cậu?”
Lý Thừa Vận vừa lau máu bên khóe môi vừa tức giận mắng nhiếc.
Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến ông ta, chỉ chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng đó khẽ nhắm hai mắt lại đợi kết quả.
Không đến năm phút sau, Lư Phụng Quân dẫn theo một đoàn người chạy đến sảnh lớn với tốc độ chạy nước rút một trăm mét.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, lần này cậu tiêu rồi. Chắc chắn chủ tịch đã nhìn thấy video cậu đánh người, cậu cứ đợi ngồi tù đi”.
Lý Thừa Vận chỉ vào Tiêu Chính Văn đắc ý bật cười nói.
“Bốp!”
Vừa dứt lời, Lư Phụng Quân đã tát lên mặt Lý Thừa Vận một bạt tai.
“Ông ăn gan hùm rồi hay sao đấy? Ngay cả vua Bắc Lương mà cũng dám cản đường. Bản thân ông muốn chết thì tự đi nhảy lầu hoặc treo cổ đi, đừng làm liên lụy đến ông đây, mẹ kiếp!”
“Ông có thể gọi thẳng danh hiệu vua Bắc Lương được sao? Người đâu!”