Chương 1674
Thương Nhan Bách ôm mặt, tức đến nỗi môi run lên, lạnh lùng hỏi.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Thương Nhan Bách, hờ hững nói: “Tôi cho ông ba giây, nếu không cút, tôi sẽ khiến máu ông văng xa năm bước! Cút!”
Chữ “cút” này giống như tiếng sét vang dội, khiến màng nhĩ của Thương Nhan Bách vô cùng đau nhức.
Mặc dù Thương Nhan Bách rất muốn lấy lại danh dự, nhưng khi nhìn thấy sát khí trong ánh mắt Tiêu Chính Văn, cụ ta bất giác lùi về phía sau.
Cụ ta không muốn chết, càng không muốn chết trong tay một thanh niên như Tiêu Chính Văn.
Cú tát ngày hôm nay cụ ta nhất định sẽ trả lại cho Tiêu Chính Văn.
Cụ ta không tin, sau khi trở về Hoa Sơn, gây ra đủ chuyện như vậy mà Tiêu Chính Văn còn có thể sống qua một tháng!
Lúc này, cơ thể Đông Phương Ngạo Vũ be bét máu, mặt hắn đã bị Tiêu Chính Văn giẫm đạp đến mức biến dạng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đế giày của Tiêu Chính Văn từ khóe mắt, điên cuồng hét lên: “Tiêu Chính Văn! Tao không phục! Tao không phục!”
“Không phục ư?”
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, sau đó từ từ nâng chân lên, nhấc Đông Phương Ngạo Vũ dậy.
“Anh cho rằng chỉ có anh biết trận pháp sao? Anh cho rằng trận pháp là của Hoa Sơn các người sao? Anh nhìn cho rõ đi!”
Tiêu Chính Văn nói xong liền duỗi tay ra, sau đó lật nhẹ lòng bàn tay.
Lúc này, cảnh tượng nước Lý ngày hôm đó lại một lần nữa xuất hiện.
Trong bán kính đỉnh núi Bách Nhật mấy chục cây số lập tức biến thành đêm đen, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lập tức, một tia sáng lóe lên, trên bầu trời đêm xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ, cực kỳ chói mắt.
Giờ phút này, không thể diễn tả đơn giản bằng sự thay đổi của mây gió nữa, mà là đang đảo lộn cả thế giới.
Thế nào mới là trận pháp thật sự? Trận pháp của ai cao minh hơn?
Đã không còn gì phải bàn cãi nữa!
Tiêu Chính Văn giơ tay lên đã có thể che giấu các ngôi sao trên bầu trời, khiến mặt trời và mặt trăng mất đi ánh sáng, đây là phương pháp gì?
Động tác đơn giản khiến vạn vật khô héo của Đông Phương Ngạo Vũ sao có thể so sánh được chứ?
Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng vô cùng oai phong, khí thế kiêu ngạo trước sông núi vạn dặm, tựa như thiên quân giáng thế.
“Không! Không thể nào! Sao mày có thể biết trận pháp cao thâm như vậy chứ? Mày không phải là đệ tử danh sơn, càng không phải là bậc thầy nổi danh… Tuyệt đối không thể! Tao không tin… Tao không tin!”
“Tao mới là con của trời trăm năm hiếm gặp!”
Đông Phương Ngạo Vũ vừa hét, vừa lắc đầu nguầy nguậy.
“Bây giờ đã nhìn rõ chưa? Đây mới là trận pháp thật sự! Cái mà anh gọi là trận pháp, chỉ là trình độ trẻ con thôi!”
Tiêu Chính Văn chế nhạo.
Không, không thể nào!
Vũ Thiên Tôn đã đích thân nói với hắn rằng Tiêu Chính Văn và Quang Minh Tôn đã hòa, cuối cùng là Tiêu Long đã đánh bại Quang Minh Tôn và đưa Quang Minh Tôn về Hoa Quốc.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Ngạo Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn Vũ Thiên Tôn, gào lớn: “Ông… Ông lừa tôi!”