Chương 1694
Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn Đàm Hiểu Vân trên giường bệnh, thấy cô ấy đã không còn gì nguy hiểm nữa thì mới quay người nói với Đàm Hiểu Linh.
“Chuyện này…”
Đàm Hiểu Linh đang khó xử không biết nên làm sao, Đàm Hiểu Vân lại vùng vẫy ngồi dậy trên giường, nói: “Được! Tôi dẫn anh đi! Dù có chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi cũng sẽ cùng chết với anh!”
“Hiểu Vân!”
Đàm Hiểu Linh đang định lên tiếng ngăn cản, nhưng Đàm Hiểu Vân đã đi cùng Tiêu Chính Văn xuống tầng.
Đàm Hiểu Linh nhìn theo bóng lưng của hai người, thở dài một hơi.
Không phải cô ấy không muốn ngăn cản, mà dù có ngăn cản thì thế nào chứ?
Đợi tới lúc Đàm Hiểu Linh đuổi tới dưới tầng, Tiêu Chính Văn đã dẫn Đàm Hiểu Vân đi về phía khách sạn Vạn Quốc.
Nhìn theo bóng lưng của hai người Tiêu Chính Văn và Đàm Hiểu Vân, Đàm Hiểu Linh luống cuống giậm chân, vội vàng bảo quản gia lái một chiếc xe khác tới đuổi theo sau.
Lúc này, bên trong phòng tổng thống số một của khách sạn Vạn Quốc, một đám người quan chức giàu có của Giang Lăng đang lần lượt kính rượu Trương Nguyệt Đông.
Lúc này có thể nói Trương Nguyệt Đông vô cùng đắc ý.
Hắn giơ cao ly rượu trong tay lên, nói: “Mọi người yên tâm, sau này mấy người đều là người của Tiêu Chính Văn tôi rồi! Chỉ cần có Tiêu Chính Văn tôi ở đây thì mọi người không cần phải lo lắng gì cả, dù là giới kinh doanh hay giới chính trị, nhắc đến tên Tiêu Chính Văn tôi, có ai là không nể mặt vài phần cơ chứ?”
Trương Nguyệt Đông vừa nói vừa khẽ vỗ lên túi áo của mình.
Rõ ràng lần này hắn lại thu được một mẻ cá lớn.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy mạnh ra, mặt Lạc Thiếu Tông be bét máu nhếch nhác xông vào bên trong.
“Anh Tiêu! Anh Tiêu!”
Lạc Thiếu Tông vừa chạy vừa gào khóc về phía Trương Nguyệt Đông.
Trương Nguyệt Đông không khỏi khẽ cau mày đánh giá Lạc Thiếu Tông, nói: “Cậu chủ Lạc, vết thương trên mặt anh là sao vậy, còn nữa, Đàm Hiểu Linh kia đâu?”
Liếc nhìn sau lưng Lạc Thiếu Tông hồi lâu cũng không thấy cô gái xinh đẹp mà Lạc Thiếu Tông từng nhắc đến!
“Anh Tiêu, tôi đang định nói với anh đây, vừa nãy quả thực tôi đã gặp Đàm Hiểu Linh, thế nhưng không biết cô ta kiếm đâu ra một gã đàn ông rất lỗ mãng, võ công vô cùng đáng gờm, chỉ với một cái tát đã khiến tôi ngất xỉu, anh nhìn mặt tôi đây này, rách hết cả da ra rồi!”
Lạc Thiếu Tông vừa nói vừa chỉ lên vết thương trên mặt mình.
Đây đều là những vết xước sau khi hắn bị đánh bay ra, mặt trượt trên nền đất mà thành.
“Cái gì? Ai lại to gan như vậy, dám đánh người của Tiêu Chính Văn tôi!”
Nghe thấy vậy, Trương Nguyệt Đông tức giận đập mạnh vào bàn.
Khoảng thời gian này giả mạo làm Tiêu Chính Văn quả thực quá nhập tâm, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng có lúc nhận nhầm bản thân mình chính là Tiêu Chính Văn.
vậy nên hắn mới lập tức buột miệng thốt ra.
“Tôi!”
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng.