Đến cũng nhanh đấy!
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói: “Nói gì cơ?”
“Ông ta… ông ta nói cậu tự chặt đứt tay chân rồi đến nhận lỗi với nhà họ Trương, nếu không sẽ diệt cả gia tộc”.
Giọng Độ Thiên Chân Nhân cực kỳ thấp, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Ồ? Người nhà họ Trương chúng đều có vấn đề về đầu óc à, hở một tí là bảo người ta tự chặt đứt hai chân, mặc kệ ông ta”.
Tiêu Chính Văn khoát tay với Độ Thiên Chân Nhân.
Độ Thiên Chân Nhân nháy mắt ra hiệu cho đệ tử Thiên Kiếm Tông ở phía sau ra ngoài, sau đó cất bước đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Chủ nhân, không thể xem thường người này. Trước kia ông ta cũng là một nhân vật đỉnh cao của Hoa Quốc”.
“Trưởng lão võ tông đã từng đích thân đến gặp ông ta, hơn nữa ông ta còn một mình đánh với cao thủ của mười lăm nước, đánh bại tám cao thủ cảnh giới Thiên Vương ở Thái Sơn, có thể nói chiến tích rất huy hoàng”.
“Thắc mắc duy nhất của người đời là giữa ông ta và Võ Thí Thiên, ai là người mạnh hơn. Nhưng theo tôi thấy thì người này chắc chắn không yếu hơn Võ Thí Thiên”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Độ Thiên, mặc dù ông nói rất có lý, có lẽ người này cũng rất mạnh nhưng hoảng sợ không phải là cách giải quyết vấn đề”.
“Sống chết đều do trời định đoạt, Trương Đạo Linh có kế sách thì tôi có đối sách, tỏ ra yếu thế chỉ sẽ bị giết thôi. Còn mấy lời đồn bên ngoài, chúng ta đừng để tâm là được”.
“Hơn nữa ông ta cũng không phải là người đầu tiên muốn giết Tiêu Chính Văn tôi, cũng sẽ không phải là người cuối cùng, tôi chưa từng để tâm đến nhà họ Trương, nhà họ Đông Phương, nhà họ Viên gì đó, càng chưa từng xem họ là kẻ thù”.
“Nếu chúng muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ thỏa mãn chúng”.
Tiêu Chính Văn xòe bàn tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng, sau đó tờ giấy ghi chép Tam Tuyệt Trận lập tức biến thành tro bụi.
Ôi!
Mồ hôi lạnh toát ra khắp người Độ Thiên Chân Nhân khi cụ ta nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chủ nhân, cậu… cậu nghĩ thông suốt rồi à?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày: “Chỉ là sơ cấp, trong cơ thể con người quả thật có một từ trường khác hẳn với bên ngoài, hơn nữa cơ thể con người vốn dĩ có đất nước gió lửa, nhưng…”
Nói đến đây, Tiêu Chính Văn vừa lắc đầu vừa nói: “Muốn kích thích tiềm năng của con người hình như vẫn còn thiếu cái gì đó, không thể đạt đến cảnh giới ý chí và sức mạnh của con người quyết định tự nhiên được”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một đệ tử của Thiên Kiếm Tông vội vàng chạy vào.
“Anh Tiêu, ngoài cửa có người muốn gặp anh gấp, nói là liên quan đến ân oán của anh và nhà họ Trương, đây là…”
Đệ tử đó vừa nói vừa đưa một tấm danh thiếp cho Tiêu Chính Văn.