Nhà họ Tiêu có thêm thành viên mới, đây có thể nói là một chuyện vui rất lớn.
Mấy người Độ Thiên Chân Nhân treo đèn kết hoa, trên mặt ai cũng là nụ cười vui vẻ.
Ngay cả người nhà họ Lãnh sau khi hay tin cũng đích thân tới chúc mừng.
“Cậu Tiêu, đây chỉ là chút thành ý của nhà họ Lãnh chúng tôi, cậu nhất định phải nhận lấy!”
Lãnh Kế Hồng nói rồi đặt vào trong tay Tiêu Chính Văn một bao lì xì rất lớn.
Tiêu Chính Văn chẳng buồn liếc nhìn, mà đặt luôn vào trong tay một đệ tử của Thiên Kiếm Tông đang đứng bên cạnh, cười hỏi: “Lãnh Kế Hồng, đã tới lúc này rồi mà ông vẫn dám đến chúc mừng tôi à?”
Lãnh Kế Hồng nghe vậy, mới đầu hơi ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Tiêu Chính Văn, khẽ cười đáp: “Cậu Tiêu nói đùa rồi, nhà họ Lãnh có được ngày hôm nay đều là nhờ vào cậu Tiêu, nếu như nhà họ Lãnh rời bỏ cậu Tiêu vào lúc này thì đúng là thất tín bội nghĩa!”
“Kẻ thất tín bội nghĩa, lẽ trời bất dung!”
Lúc này, Lãnh Kế Hồng ngoài việc bày tỏ tâm ý với Tiêu Chính Văn ra thì thật sự không nghĩ ra được lời lẽ nào tốt nhất.
Tiêu Chính Văn mới là chỗ dựa duy nhất của nhà họ Lãnh, dù có phải chết thì cũng chỉ có thể chết cùng với Tiêu Chính Văn!
“Được, ông có tấm lòng như vậy đã đủ để nói lên rằng nhà họ Lãnh không hề vong ân bội nghĩa, cũng không còn sớm nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi!”
Tiêu Chính Văn nói rồi xua xua tay với Lãnh Kế Hồng.
Khương Vy Nhan vừa mới sinh con xong, vẫn cần phải nghỉ ngơi, vậy nên không thể gặp mặt Lãnh Kế Hồng được.
Vậy nên Lãnh Kế Hồng cũng không ở lại thêm, ông ta chào tạm biệt Tiêu Chính Văn rồi ra về.
Cả Giang Trung cũng chỉ có nhà họ Lãnh và mấy gia tộc khá giả không có tên tuổi đến chúc mừng.
Tất cả các gia tộc giàu có còn lại đều vờ như không biết, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng chẳng buồn gọi tới.
Hơn nữa, ngay cả chủ tịch thành phố Giang Trung cũng đã thể hiện rất rõ thái độ của mình, ủng hộ nhà họ Trương tới báo thù!
Nếu là trước đây thì chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra.
Ngoài ra, rất nhiều nhân vật lớn của Giang Lăng cũng đồng loạt đi tới đường cao tốc, đứng trước xe yên lặng chờ đợi sự xuất hiện của Trương Đạo Linh.
Bầu không khí của cả tỉnh Xuyên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, tất cả mọi người đều bận rộn với việc xếp hàng và xu nịnh.
Chỉ có bên trong biệt thự nhà họ Tiêu là yên tĩnh và bình lặng.
Tiêu Chính Văn và Tần Vũ ngồi trong sân, vừa uống rượu vừa chuyện trò vui vẻ.