Trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn có cảm giác mình chỉ dùng không đến một phần trăm sức lực, đã có thể đánh nhân vật cỡ như Trương Đạo Linh hộc máu miệng, máu văng tung tóe, đây là minh chứng tốt nhất!
Khó trách trong mấy cuốn sách cổ Hoa Quốc và Thiên Sơn Thư Lục đều có ghi chép, cho dù là cường giả cảnh giới chủ soái cũng có thể dùng một kiếm chẻ đôi ngọn núi!
Lúc Tiêu Chính Văn mới nghiên cứu Thiên Sơn Thư Lục, anh vẫn còn hoài nghi những điều trong sách phong đại quá mức.
Hóa ra, đúng như lời Trương Đạo Linh nói, không phải do thiếu sức chiến đấu mà là thiếu trận pháp hỗ trợ!
“Tiêu Chính Văn! Cậu tưởng rằng dựa vào chiêu này thì có thể thắng được tôi sao?”
Lúc này đầu tóc Trương Đạo Linh rối bời, đâu còn khí thế cao ngạo nữa, cũng đâu còn uy nghiêm thần thánh nhìn loài người bằng nửa con mắt?
Giờ phút này, cụ ta hệt như một con gà chọi bại trận, chỉ có thể ngoan cố chống đỡ bằng sự cố chấp.
Chỉ có ông Lư nhìn về phía Trương Đạo Linh và Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt sâu xa, hơn nữa còn không ngừng lùi mấy bước về sau.
“Ông Lư, ông Trương ông ta…”
“Trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu, tên nhãi Tiêu Chính Văn này không nên hoàn toàn chọc giận Trương Đạo Linh, tiếp theo sẽ vô cùng nguy hiểm!”
Ông Lư vừa nhỏ giọng nói với người bên cạnh, vừa không ngừng lùi về phía sau, thậm chí còn lui hẳn ra khỏi đám người.
“Xem ra ông vẫn không hiểu, người nhà họ Trương các ông đã hiểu sai trận pháp rồi!”
Tiêu Chính Văn hờ hững nói.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn không coi Trương Đạo Linh ra gì.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã nhảy vọt về phía Trương Đạo Linh một lần nữa, mà cụ ta không ngừng lùi lại, rõ ràng là không thể thắng được.
Vì vậy, lời nói của ông Lư hoàn toàn không thu hút sự chú ý của mọi người.
Một người sắp chết còn có thể gây ra được chuyện gì kinh thiên động địa chứ?
Điều bọn họ muốn làm bây giờ là cúi lạy cầu xin Tiêu Chính Văn ngay sau khi anh giết chết Trương Đạo Linh!
Để giảm nhẹ tội lỗi của bản thân, giúp gia đình, môn phái của mình không gặp họa diệt vong!
Nhưng ngay khi Tiêu Chính Văn cách Trương Đạo Linh chưa đầy năm bước, đột nhiên hai mắt Trương Đạo Linh sáng rực, khắp người cụ ta phát ra một luồng sáng đỏ như máu!