Anh chỉ có thể là một sinh linh bị bao vây trong không khí, bị họ chi phối, cùng lắm chỉ có thể sử dụng từ trường của chúng mà thôi.
Nhưng Trương Đạo Linh nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ được bất kỳ câu trả lời nào.
Ánh sáng trắng đó phát ra, khí thế cả người Tiêu Chính Văn đều thay đổi.
Nhất là dường như có một từ trường vô cùng đáng sợ đang dao động trong luồng sáng trắng đó. Lúc này Tiêu Chính Văn như một bậc Thiên Thần đang hạ xuống trần gian.
Vung tay một cái trời đất đều đổi sắc, chỉ tùy ý cử động thôi mọi thứ xung quanh đều thay đổi.
Rất nhiều cây gỗ bị Trương Đạo Linh phá hủy đều mọc ra nhú mới, trên mặt đất xuất hiện một cảnh tượng tràn đầy sức sống.
Dường như vận mệnh của tất cả sinh linh trên thế giới này đều nằm trong tay Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, cậu chắc chắn không thể xoay chuyển được tình thế”.
Trương Đạo Linh trợn mắt, ánh mắt tràn đầy sự hung ác.
Hai đốm lửa trong mắt cụ ta gần như sắp phun ra ngoài như có thực thể.
Tất nhiên cụ ta không thể ngồi chờ chết, sau đó cụ ta ngẩng đầu lên trời, bỗng nhiên một cơn gió nổi lên, tiếng sấm vang lên, vô số gai nhọn từ dưới đất lao lên.
Trời đất này như thể thay đổi chỉ trong một cái chỉ tay của Trương Đạo Linh.
Ngay cả đám người ông Lư cũng phải kinh ngạc thốt lên.
Vì lúc này trời đất như một con quái thú khổng lồ đang há mồm trước mặt họ, có thể nuốt chửng tất cả sinh linh bất cứ lúc nào.
Sấm sét giao nhau, mặt đất rung chuyển, mây gió cuồn cuộn.
Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, trận mưa lớn bỗng kéo đến.
Nước mưa như có một ma lực nào đó, chỉ cần người bị nước văng trúng đều cảm nhận được sức lực như bị rút dần đi, thậm chí đứng ngay tại chỗ thôi cũng cảm thấy mất sức.
Tiêu Chính Văn không khỏi lắc đầu, Trương Đạo Linh vẫn không hiểu, hơn nữa còn cố chấp đến độ nực cười.
Cơn mưa này không có một giọt nào dính vào áo Tiêu Chính Văn, chứ đừng nói gì đến việc sức lực của anh bị rút cạn.
“Tiêu Chính Văn, ngay cả trời đất này cũng bị trận pháp của nhà họ Trương khống chế, cậu có tư cách gì xoay chuyển được tình thế?”
“Nói cho cậu biết, từ xưa đến nay, dù là một ngàn năm trước cũng không ai có thể thoát khỏi Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương, cậu cũng không trở thành trường hợp ngoại lệ đó”.
Trương Đạo Linh cười khẩy, giơ mấy ngón tay ra tạo thành móng vuốt lao về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng đòn tấn công này lại khác thường.