Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong tay khẽ rung.
Phụt!
Một dòng máu văng ra từ sau gáy Trương Đạo Linh.
Trương Đạo Linh chết!
Đại trưởng lão quay đầu lại nhìn thi thể Trương Đạo Linh không khỏi nhắm nghiền hai mắt.
Lần này mối quan hệ giữa Thiên Tử và năm đại danh sơn đã hoàn toàn rạn nứt.
Nhà họ Trương chắc chắn sẽ lôi kéo năm đại danh sơn chống đối Tiêu Chính Văn, còn Thiên Tử chắc sẽ không bỏ mặc Tiêu Chính Văn.
Nếu muốn hai bên hòa hợp với nhau e rằng chỉ là mơ mộng hảo huyền!
Mấy người ông Lư sững sờ nhìn thi thể Trương Đạo Linh, một lúc lâu sau mới chậm rãi bước đến trước.
Chuyện đến nước này, họ đã không còn sức lực chống đối với Tiêu Chính Văn nữa.
Trước đây họ còn có thể dựa vào thế lực phía sau mình.
Nhưng bây giờ ngay cả Trương Đạo Linh cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn, họ còn có thể dựa dẫm vào ai đây?
Ngược lại, dù ông Lư là trưởng lão liên minh võ thuật, sau này gặp Tiêu Chính Văn cũng phải đi đường vòng.
Hơn nữa cụ ta cũng phải lập tức báo cho liên minh võ thuật biết về cái chết của Trương Đạo Linh.
Không ai dám đảm bảo Tiêu Chính Văn có trả thù liên minh võ thuật vì những ân oán trước đây của anh và ông Lư hay không.
Ai có thể tưởng tượng được không lâu trước đó vẫn còn là Tiêu Chính Văn – Thiên Vương thiên cấp bốn sao, choáng chốc đã có thể giết được người xuất sắc trong Thiên Vương long cấp năm sao.
Qua trận đấu hôm nay, cái tên Tiêu Chính Văn sẽ được ghi vào trang sách lịch sử.
Chỉ cần cường giả cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện thì gần như Tiêu Chính Văn là vô địch trong thiên hạ.
Bất kể là thân phận của Tiêu Chính Văn trong tầng lớp lãnh đạo hay địa vị trong võ tông đều đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có nhờ trận chiến hôm nay.
Ngoài Võ Thần Tông, hầu như sau này các tông môn lớn đều chỉ có thể nhìn sắc mặt Tiêu Chính Văn mà làm việc.
“Chúng tôi kính chào Tiêu Thiên Vương!”
“Chúng tôi kính chào Tiêu Thiên Vương!”
Ông Lư tiến tiến đến trước một bước chắp tay với Tiêu Chính Văn, vô cùng cung kính nói.