Vừa nãy rõ ràng Tiêu Chính Văn đã sử dụng trận pháp bí truyền của Hoa Sơn, luồng khí trắng đó hẳn là sấm sét do anh hấp thụ khi đánh nhau với Trương Đạo Linh hoặc Trương Nguyệt Đông trước đó.
Nếu nói Đông Phương Ngạo Vũ bán đứng Hoa Sơn thì dù có bị đánh chết, Lâm Phi Dương cũng không tin.
Nhưng ngoài điều đó cũng chỉ có một khả năng là khi đánh nhau Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu được trận pháp bí truyền của Hoa Sơn, hơn nữa còn học được nó.
Màn sáng màu vàng đó quả thật là cánh cửa lớn liên kết vài không gian, có thể hấp thụ các đòn tấn công, sức phòng thủ cực mạnh.
Nhưng muốn phát ra mấy thứ đã hấp thụ vào lần nữa thì cần phải có hiểu biết cực rõ về trận pháp mới có thể làm được.
Tiêu Chính Văn không phải là người của Hoa Sơn, toàn bộ đều dựa vào bản thân tự lĩnh hội, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế mà đã có thể phá được tinh túy của trận pháp bí truyền Hoa Sơn ư?
Vãi!
Lâm Phi Dương không khỏi cảm thấy ớn lạnh, Tiêu Chính Văn quả nhiên là một tên biến thái.
“Mày cứ thích dát vàng lên mặt mình thế, nếu mày không xuống thì tao sẽ bắt mày phải xuống đây”.
Tiêu Chính Văn sải bước đi về phía bục cao.
Lúc này quanh người Tiêu Chính Văn được ánh sáng màu trắng nhạt bao bọc, trông có vẻ vô cùng kỳ lạ.
Nhưng càng như thế càng chứng tỏ Tiêu Chính Văn đã đến cực hạn.
Quả thật từ trường trong cơ thể người có thể điều khiển bằng ý nghĩ, giống như một vài đại sư khí công có thể dịch chuyển bằng ý nghĩ.
Mà anh lại đang sử dụng từ trường trong cơ thể người.
Dịch chuyển ở đây cũng là mượn sức của từ trường để di chuyển các đồ vật ở cách xa mình đến chỗ bản thân đang đứng.
Nhưng muốn điều khiển từ trường lại là một việc rất tốn sức.
Giống như Tiêu Chính Văn hiện giờ, vừa nãy anh mượn lực từ trường miễn cưỡng mới dùng được trận pháp bí truyền của Hoa Sơn nhưng cũng chỉ trong một thoáng chốc đó thôi.
Người xung quanh đều nghĩ bức tường do ánh sáng trắng tạo ra bỗng xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn đã đánh bay ông lão tóc bạc.
Nhưng chỉ có Tiêu Chính Văn biết khi luồng khí trắng đó bắn ra, sức lực cả người anh đều bị rút cạn đi rất nhanh.
Bây giờ gần như Tiêu Chính Văn phải cố hết sức đi từng bước.
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn làm gì? Cuộc thi của liên minh võ thuật có quy tắc của liên minh võ thuật. Nếu đối phương không nhận lời thách chiến thì cậu không được làm bậy”.
Đoàn Hải Long chỉ vào Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát tháo.
“Tôi làm bậy ư? E là ông chưa thấy cái gì gọi là làm bậy rồi nhỉ?”
Giọng Tiêu Chính Văn lạnh như băng, bước chân cực kỳ kiên quyết.