“Rầm!”
Cơ thể của Lâm Phi Dương đập mạnh lên trên người Hứa Hoài Viễn, suýt thì đè chết luôn Hứa Hoài Viễn!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, thế nhưng căn bản không có một ai dám đứng ra ngăn cản!
Sự việc đã tới nước này rồi, ai còn dám đối đầu với Tiêu Chính Văn nữa đây!
Ngay cả ý nghĩ duy nhất trong đầu Đoàn Hải Long cũng là hy vọng Tiêu Chính Văn mau chóng giết chết hai tên này rồi rời khỏi đây!
Chỉ cần Tiêu Chính Văn không gây sự với cụ ta, cụ ta tình nguyện ở ẩn vĩnh viễn, không tuỳ tiện tham gia vào chuyện phân tranh trong thế tục nữa.
Thật sự quá nguy hiểm!
“Không phải ông nói muốn tôi chết dưới tuyệt kỹ của Hoa Sơn mấy người hay sao?”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nhìn Hứa Hoài Viễn đang bị đè bên dưới người Lâm Phi Dương.
Không đợi Hứa Hoài Viễn mở miệng, Tiêu Chính Văn lại dùng một chân giẫm lên trên cột sống của Lâm Phi Dương.
Cùng với âm thanh răng rắc của xương khớp bị đứt gãy, Lâm Phi Dương đau đớn tới mức cả người co rúm lại.
“Mày bảo tao chịu chết à? Tao thật muốn xem rốt cuộc ai mới là người phải chết!”
“Rắc! Rắc! Rắc!”
“Khụ!”
Lâm Phi Dương đau đớn phun ra một ngụm máu lớn.
Cột sống của hắn đã bị Tiêu Chính Văn giẫm đứt lìa vài khúc.
Có những chỗ đã đâm rách cả quần áo, chọc xuyên ra ngoài từ bên trong.
Loại đau đớn này, đừng nói Lâm Phi Dương không thể chịu đựng nổi, ngay cả những người đang có mặt cũng không nhịn được mà sờ lên lưng mình.
“Không… Tiêu Chính Văn! Tao… tao là đệ tử của Thiên Sơn, mày… mày không thể đối xử với tao như thế!”
Lâm Phi Dương vừa nhổ ra những ngụm máu từ trong miệng vừa chỉ vào Tiêu Chính Văn mà gào lên.
“Không thể sao?”
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, sau đó thì vung tay ra!
“Xoẹt!”
Con dao quân đội năm cạnh mang theo tia sáng sắc lẹm cắm thẳng vào yết hầu của Lâm Phi Dương!
“Không!”