“Hôm nay là do tôi đến kịp, ngộ nhỡ một ngày nào đó tôi về cõi trời, cậu còn sống được không? Bất kể là chuyện gì cũng phải thật thận trọng”.
“Trên vai cậu không chỉ có người phụ nữ của cậu, vợ con cậu, mà còn có trọng trách dẫn dắt Hoa Quốc dương cao uy nghiêm của đất nước, tôi không tiếc tuổi thọ của mình để Tổ Long được khôi phục”.
“Tám trăm người canh giữ núi ở Côn Luân không ngại lấy máu tế trời mới đổi lấy Quốc Vận tương lai của Hoa Quốc hưng thịnh, nhưng cậu lại không tiếc lao vào nguy hiểm vì vợ con mình thì linh hồn ở trên trời của Thiên Tử cũ làm sao có thể an nghỉ được?”
“Nếu cậu chết trong tay đám người này thật thì bảo tám trăm người canh giữ núi của Côn Luân sao mà nhắm mắt được”.
Hả?
Nghe cụ ấy nói thế, Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Trước đó Tiêu Chính Văn chỉ biết Thiên Tử cũ lấy tuổi thọ của mình để đánh thức Tổ Long, nhưng lại không biết còn có chuyện tám trăm người canh giữ núi ở Côn Luân tế máu.
“Tám trăm người canh giữ núi ở Côn Luân?”
Tiêu Chính Văn khó hiểu nói.
“Kể từ năm Hồng Vũ Đại Minh, hai vợ chồng tôi đã nhận lệnh bảo vệ linh cửu của Đế Tuấn cùng với tám trăm hào kiệt”.
“Cậu có biết Đế Tuấn là ai không?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, quả thật có quá nhiều truyền thuyết liên quan đến người này.
Hơn nữa thân phận không giống nhau, lai lịch cũng khác, thậm chí còn không được ghi chép lại trong Thiên Sơn Thư Lục.
“Người tạo ra Thiên Sơn Thư Lục thật sự chính là Đế Tuấn. Ông ấy cũng là người đầu tiên thừa kế di tích Tổ Long thời cổ xưa của Hoa Quốc, thế nên trong Thiên Sơn Thư Lục gì cũng có, tất cả mọi thứ đều do chính tay Đế Tuấn viết nên”.
“Mà văn tự đó cũng chỉ có Đế Tuấn và những người được chỉ định khác mới có thể đọc hiểu, đây là mối quan hệ sâu xa giữa nhà họ Tiêu cậu và Đế Tuấn”.
“Nhà họ Tiêu không phải ai cũng có tư cách thừa kế tim rồng, trong hàng nghìn năm của Hoa Quốc chỉ có một số người gánh vác sứ mệnh làm cho Hoa Quốc đứng trên đỉnh cao của thế giới”.
“Đời này có phải là cậu hay không thì vẫn cần để thời gian làm chứng, nhưng cậu nên biết mạng sống của cậu không chỉ thuộc về một mình cậu”.
Nhạc Trung Kỳ vừa lắc đầu vừa thở dài nói.
Nói hết những lời cụ ấy nói, Tiêu Chính Văn há hốc mồm nhìn Nhạc Trung Kỳ như bị sét đánh trúng.
Hóa ra nhà họ Tiêu còn bí mật lớn như vậy?
Nhưng khác với Tiêu Chính Văn, đám người Đoàn Hải Long cứ bịt chặt tai lại như thể sợ nghe nhiều thêm một chữ vậy.
Bạch Diên Vũ vừa muốn đứng dậy thì một cây gậy đầu rồng đập vào người lão.
“Bốp!”
Ngay tức khắc Bạch Diên Vũ bị đập cho nổ đom đóm mắt.
“Nghe những gì ông không nên nghe thì sẽ chết”.
Giọng bà lão không hề có chút tình cảm nào, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại đảo mắt nhìn những người còn lại.
“Chúng tôi không nghe…”