Lạc Thiên Vũ phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt oán hận nhìn Khương Vy Nhan: “Các… các người không muốn lấy thuốc giải thì cứ chờ Tiêu Chính Văn chết đi!”
“Thực xin lỗi khi khiến anh phải thất vọng. Tiêu Chính Văn đã không sao nữa rồi. Chúng tôi không cần thuốc giải của anh. Còn nữa, anh trở về nói với nhà họ Lạc, tốt nhất đừng có ý đồ gì xấu xa, nếu không, tập đoàn Vy Nhan chúng tôi cũng không để yên đâu!”
Khương Vy Nhan nhìn Lạc Thiên Vũ gục trên nền đất, lạnh giọng nói.
Cái gì?
Tiêu Chính Văn không sao ư?
Tim Lạc Thiên Vũ đập thình thịch, chẳng trách Độ Thiên Chân Nhân dám đánh hắn.
Nhưng…
Loại độc Tiêu Chính Văn trúng là loại độc chỉ nhà họ Lạc có, ai có thể giải được chứ?
Dược sư Hoàng!
Lại là Dược Vương Cốc!
Lạc Thiên Vũ siết chặt nắm đấm, gắng gượng đứng dậy, rụt rè nhìn về phía Độ Thiên Chân Nhân nói: “Thưa ông, vừa rồi … tôi đắc tội rồi, tôi cũng chỉ là một tên chạy việc vặt thôi, xin ông đừng so đo với tôi!”
Nghe tin Tiêu Chính Văn đã giải được độc, Lạc Thiên Vũ lập tức mất đi chỗ dựa, vội lên tiếng cầu xin.
“Cô Khương, nên trừng trị người này thế nào?”
Độ Thiên Chân Nhân nói rồi chậm rãi rút bảo kiếm ra.
Thấy thế Lạc Thiên Vũ sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu.
Hắn chẳng qua chỉ mới đạt đến cảnh giới chủ soái một sao, đối mặt với Khương Vy Nhan cũng chưa phải là đối thủ, huống hồ là Độ Thiên Chân Nhân cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao?
“Cô Khương, người bỏ độc anh Tiêu không phải tôi. Tôi… tôi chỉ là một tên tay sai không có tiếng nói của nhà họ Lạc, cầu xin cô tha cho tôi”.
Lạc Thiên Vũ quỳ xuống trước mặt Khương Vy Nhan liên tục dập đầu xin tha.
Thật ra Khương Vy Nhan cũng đã có ý giết người.
Nhưng quả thật như Lạc Thiên Vũ nói, hắn không phải là người bỏ độc, hơn nữa chuyện đã đến nước này, tốt nhất nên hòa hoãn mối quan hệ với nhà họ Lạc.
Dù sao cũng nên hóa giải mâu thuẫn hơn là kết thù.
“Thôi vậy, ông thả anh ta đi đi. Còn nữa, nói lại lời của tôi cho nhà họ Lạc, bảo họ tự coi đó mà làm”.