Nhưng còn bây giờ thì sao?
Chỗ dựa vững chắc của bọn họ lại bị đánh bại?
Nghe thấy những lời này, toàn bộ chỗ dựa tinh thần của Filkant sụp đổ trong nháy mắt!
Andre là thần tượng duy nhất trong lòng hắn, từ nhỏ hắn chỉ có một nguyện vọng, đó là trở thành một Andre thứ hai!
Filkant như phát điên lên gào thét trong cơn giận dữ: “Không! Không thể nào! Đây không phải là sự thật!”
“Đại nhân Andre, ông nói cho tôi biết, ông đang gạt tôi! Ông đang gạt tôi mà, đúng không?”
Filkant vừa nói, nước mắt vừa tuôn trào.
Đây không phải là những giọt nước mắt đau lòng, mà là sự tuyệt vọng!
“Tôi cần phải gạt các cậu ư? Các cậu đáng để tôi gạt sao?”
Sắc mặt Andre lại càng khó coi hơn vài phần!
Soạt soạt soạt!
Filkant không ngừng lùi ra sau chục bước, trong mắt đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn!
Vào giây phút này, hắn mới nhận ra lời nói và việc làm của mình lúc nãy, đã gây ra tai hoạ lớn đến nhường nào cho gia tộc!
Một cường giả như Tiêu Chính Văn, e là ngay cả Quốc Vương của Âu Lục cũng phải hành xử lễ phép và cung kính đủ kiểu.
Nhưng vừa nãy bản thân hắn lại cười nhạo anh!
Còn đe dọa anh rằng một phút sau sẽ là giờ chết của anh!
“Ha ha ha!”
Filkant vừa khóc vừa cười phá lên, lúc này, hắn đang cười sự ngu dốt của mình, cười sự nhỏ bé của mình!
Ngay đúng lúc này, một ông lão tóc trắng chạy nhanh đến, thấp giọng hoài nghi hỏi: “Ông Andre, chuyện.. chuyện này là thật sao?”
Ánh mắt Andre như muốn giết người, lạnh lùng trừng mắt với ông lão kia!
Người của gia tộc Kanter chẳng lẽ đều là kẻ ngốc à?
Cứ phải vạch rõ vết sẹo của ông ta hết lần này đến lần khác ư, cứ phải khiến ông ta thừa nhận trước mặt mọi người rằng thiếu chút nữa ông ta đã chết dưới tay Tiêu Chính Văn mới chịu bỏ qua sao?
Vào lúc này, tất cả mọi người bao gồm chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật lần này là Elkant đều đồng loạt quỳ xuống.
Đây không những là sự cung kính đối với Tiêu Chính Văn mà còn là câu trả lời của mọi người đối với Andre.
Trong lòng mọi người Andre vẫn luôn tồn tại một vị trí tối cao, cũng bởi vì vậy, khi Andre hành lễ quý tộc, thì bọn họ nhất định phải hành lễ quỳ lạy đáp trả.
“Anh Tiêu!”
Bọn họ đồng thanh nói với giọng vô cùng kính nể.
Lúc này, ngoại trừ Trần Khai Quốc và đám người Filkant, chỉ có một cô gái da trắng cực kỳ xinh đẹp vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đôi mắt xanh đẹp và sáng sủa của cô ấy khát khao nhìn chằm chằm về phía Tiêu Chính Văn.