Người phục vụ đứng ở cửa nói với Tiêu Chính Văn trong phòng.
Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, Filkant tìm mình làm gì thế?
“Cho hắn vào đi”.
Không lâu sau, Filkant thận trọng bước vào phòng khách.
Vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn, hắn đã quỳ xuống đất: “Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm, tôi cố ý đến để xin lỗi anh”.
Thấy Filkant cung kính với mình như thế, Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Đứng lên đi”.
Filkant vừa đứng dậy vừa lấy một tấm thẻ màu xanh nhạt trong túi ra, hai tay đưa đến trước mặt Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, không biết anh từng nghe nói đến học viện võ thuật Âu Lục chưa? Chỗ tôi có một tấm thiệp mời”.
“Nếu anh Tiêu không chê thì tôi sẵn lòng đưa nó bằng hai tay cho anh”.
Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn tấm thiệp mời, giống hệt với tấm thẻ mà Emily đưa cho anh một ngày trước đó, nhưng cũng hơi khác đó là thiếu ký hiệu tấm khiên.
Hiển nhiên hai cái này có sự khác biệt rất lớn.
“Tôi đã có rồi”.
Tiêu Chính Văn lấy tấm thiệp mời màu xanh nhạt mà Emily tặng cho anh ra, sau đó lắc trong tay.
Nhìn tấm thiệp mời trong tay Tiêu Chính Văn, Filkant giật mình, sau đó cười gượng gạo.
Người muốn nịnh bợ những người giống Tiêu Chính Văn không phải là ít.
Thế là hắn tiến lên trước một bước cung kính nói: “Anh Tiêu, ngoài thiệp mời, tôi còn một phần quà muốn tặng anh”.