Rogers trợn to mắt há hốc miệng, thậm chí có thể nhét vừa một quả trứng gà vào miệng.
Người kia là Sean đấy, thích khách Sean!
Biết bao nhiêu cao thủ trong mười gia tộc lớn đều chết thảm trong tay ông ta.
Một cao thủ phải khiến Rogers sợ hãi như thế mà lại bị một cú đánh của Tiêu Chính Văn làm cho bị thương nặng?
Lúc này Sean vừa hồi phục được chút thần trí, tức giận hét lên.
Ông ta vừa định đứng dậy thì một chiếc giày da bóng loáng đạp thẳng lên mặt ông ta.
Mặt Sean bị chiếc giày da giẫm lên sắp biến dạng.
Nhưng bất kể ông ta giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi chiếc giày da đó.
“Ông nói xem tôi có thể làm gì được ông? Tôi nói ông đừng giết người ở trong nhà tôi, tại sao ông lại không nghe lời khuyên chứ?”
Nói xong, chân Tiêu Chính Văn hơi dùng sức.
Rắc rắc!
Sean chỉ cảm thấy xương cốt của mình đang đứt gãy, cơn đau thấu xương lan khắp mặt.
Đau đến nỗi Sean muốn ngất đi cho xong.
Không để Sean lên tiếng, bàn chân Tiêu Chính Văn lại dùng thêm sức.
“Bùm!”
Thích khách Sean tung hoành ở Âu Lục mấy chục năm lại bị giẫm nát đầu trong tích tắc.
Vật thể màu đỏ văng ra xa mấy mét, thậm chí văng lên mặt Rogers.
Nhưng Rogers vẫn không có gì gọi là bất mãn, ông ta không dám.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn xoay người lại nhìn Rogers nói: “Ông nghĩ tôi cần ông bảo vệ không?”
Rogers bị Tiêu Chính Văn hỏi đến mức đỏ mặt, vội cúi đầu xuống.
Lúc này sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đâu dám nói nhiều thêm nửa chữ.
Đừng nhìn Tiêu Chính Văn kết liễu Sean dễ dàng như thế mà lầm, ông ta biết rất rõ có mười người như ông ta hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của Sean.
Cách biệt ở giữa này lớn đến mức nào?
Thậm chí nói không khoa trương, nếu Tiêu Chính Văn tung cú đấm lúc nãy vào mặt ông ta, e là ông ta đã đi gặp Thượng đế từ đời nào rồi.
“Tôi nói lại lần nữa, nơi này là nhà tôi, tôi không thích bị người khác làm phiền”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.