Chiến Thần Bất Bại

Chương 2131

 “Tôi phản bội Âu Lục? Mẹ kiếp, cậu có biết người cậu chọc phải là ai không? Một tay cậu ấy cũng có thể giết sạch nửa Âu Lục này đấy!”

 

“Giờ cậu còn nói tôi phản bội Âu Lục!”

 

“Nói thật cho cậu biết, dù cao thủ mười gia tộc lớn lánh đời có xuất hiện, Âu Lục cũng không có cơ hội thắng, cậu lại đi chọc vào người như thế”.

 

Mặt Andre đỏ bừng, ngay cả trong hơi thở cũng ẩn chứa lửa giận ngùn ngụt.

 

“Cái gì? Không có cơ hội thắng?”

 

Charles ngây người.

 

Nhưng hắn chắc chắn sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

 

Chỉ thấy Andre bỗng siết chặt nắm đấm, giáng một cú thật mạnh vào người Charles.

 

“Rầm!”

 

Một cú của cường giả cảnh giới Thiên Thần là thứ người khác có thể so sánh được sao?

 

Ngay cả không khí và từ trường xung quanh cũng bị lay động theo, thậm chí cả học viện võ thuật đều rung lắc.

 

Cú đấm vừa được tung ra, từ trường mạnh mẽ mang theo sức mạnh không gian khiến Charles nổ thành thịt nhão.

 

Vô số thịt vụn vỡ văng tứ tung.

 

Mọi người đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Lữ Thanh Dương quỳ xuống đất, thành kính khấu đầu với Tiêu Chính Văn: “Cậu… cậu Tiêu, tôi sai rồi, tôi không nên…”

 

“Muốn giết ông thì cần gì đợi đến hôm nay. Ông là một trong số ít giáo viên Hoa Quốc tôi giữ lại ở học viện võ thuật, ông phải nhớ đừng có bất kỳ thành kiến nào”.

 

“Người nhà họ Trương hay người nhà Đông Phương có gì khác những người khác sao?”

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn khẽ vuốt tay áo, một luồng gió cực mạnh nổi lên.

 

Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng bị thổi văng ra xa vài trăm mét hệt như hai chiếc lá bay tứ tung trong cơn gió mạnh.

 

Ngay cả rừng cây cách đó không xa cũng bị ngã.

 

“Đây là người xuất sắc trong mắt ông sao? Là người Hoa Quốc đừng chỉ dựa vào môn phái của các người, phải biết rõ bây giờ ông đang ở Âu Lục, tất cả người Hoa Quốc đều là người một nhà”.

 

“Vâng!”

 

Lữ Thanh Dương vô cùng hổ thẹn cúi đầu xuống, sau đó lấy một hộp gỗ trên người ra nói: “Cậu Tiêu, ở đây… còn một viên Linh Huyết Đan, cậu hãy nhận cho!”

 

Tiêu Chính Văn vươn tay ra, hộp gỗ đó lần nữa bay vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.

 

“Dẫn tôi đi gặp vương tộc Lý Tâm!”

 

Tiêu Chính Văn cất hộp gỗ đi, quay đầu lại nói với Andre.

 

Nghe anh nói thế, trán Andre toát đầy mồ hôi lạnh như tắm, run rẩy nói: “Cậu Tiêu, có… có thể tha cho họ không?”

“Vương tộc Lý Tâm đúng là gia tộc được tất cả người Âu Lục tôn kính, nếu tiêu diệt hết cả gia tộc họ thì cả Âu Lục đều trở thành kẻ địch của cậu Tiêu”.

Bình Luận (0)
Comment