Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, bước ra ngoài biệt thự đi đến sân nhỏ.
Chỉ thấy ba ông lão tóc bạc nhảy vào trong sân.
Một người dẫn đầu trong số đó lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn: “Cậu là Tiêu Chính Văn à?”
“Đúng thế!”
Tiêu Chính Văn bình thản nhìn đối phương.
“Tiêu Chính Văn, cậu đánh cậu Từ bị thương, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu”.
Dứt lời, ba ông lão tóc bạc đứng vào ba góc khác nhau, chia ra để bao vây hai người Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân ở trong.
Khí thế xung quanh ba người cùng lúc bộc phát, thoáng chốc nền đất trong mấy cây số xung quanh đều khẽ rung chuyển.
Cũng chỉ khi cường giả cảnh giới Thiên Thần đến mới có uy lực khủng khiếp như thế.
Ba ông lão cùng phát ra tiếng cười khẩy.
“Tiêu Chính Văn, cậu chèn ép Hoa Sơn đã lâu rồi, hôm nay cậu đừng hòng chạy thoát khỏi lưới trời”.
Ông lão vừa dứt lời, phía sau cụ ta lại xuất hiện thêm tám người nữa.
Một ông lão mặc áo dài đen, tay cầm kiếm tiến một bước lên nói: “Tiêu Chính Văn, cho dù cậu có giỏi thế nào thì hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết”.
Người này chính là La Bách Sinh – đại tông chủ của kiếm tông Hoa Sơn.
Dáng người cụ ta cao gầy, khi đứng trước đám người cứ như một thanh kiếm sắc bén được rút ra.
Đem lại cho mọi người cảm giác sát khí ngùn ngụt.
Không chỉ là cụ ta, ba cường giả lánh đời của kiếm tông Hoa Sơn cũng bước ra, ba người này đều có hơi thở bức người khiến người khác có cảm giác ép bức cực mạnh.
Hai thanh kiếm dài, một con dao chiến lóe lên ánh sáng lạnh băng.
Trong vòng mấy cây số bị sát khí ngùn ngụt bao phủ.
Phía sau sau bọn họ còn có bốn người nữa tiến một bước về trước.
Hơi thở quanh bốn người này bỗng thay đổi, quanh người đều phát ra ánh sáng vàng, khiến người khác có cảm giác thần thánh.
Sát khí bao trùm cuộn trào đến giữa không trung.
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một đường sấm sét phá vỡ bầu trời, uy lực của luồng sấm sét này khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Vô số ánh sáng màu bạc trắng chiếu xuống từ chín tầng mây, ngay cả nửa đường chân trời cũng bị soi chiếu thành màu trắng bạc.
Trong luồng sấm sét đó có một ông lão mặc áo dài trắng chắp một tay sau lưng, mặt mày lạnh băng nhìn Tiêu Chính Văn.
Mười một cường giả cảnh giới Thiên Thần cùng lúc bao vây lấy Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân, hai mắt tràn đầy vẻ cười nhạo và lạnh lẽo.
“Tiêu Chính Văn, cậu có thể chết trong tay chúng tôi cũng là vinh dự muôn đời của cậu. Nói đi, cậu muốn chết thế nào?”
Ông lão mặc áo đen, tay cầm thanh kiếm dài cười khẩy nói.
Họ nghĩ trận chiến này hoàn toàn không có áp lực gì.
Thực lực hai bên có sự cách biệt quá lớn, không cùng đẳng cấp.
“Tiêu Chính Văn, tôi nghĩ chi bằng cậu tự sát đi thì hơn, cũng đỡ cho bọn tôi ra tay”.
Một ông lão mặc áo xám cao ngạo nói.