Cộng thêm sức chiến đấu đáng sợ trước đó của Tiêu Chính Văn, một đánh mười, có mười Trương Hồng Học cũng không thể thắng được.
Lúc này Trương Hồng Học cũng cảm nhận được nguy hiểm cận kề, đáy lòng vô thức run lên, sau đó xoay người muốn chạy về hướng Thiên Sơn.
Nhưng mọi chuyện đều đã muộn mất rồi.
Chỉ thấy một con rồng vàng bỗng lao lên trời mang theo uy lực trời đất khủng khiếp tiến thẳng về phía Trương Hồng Học.
Trương Hồng Học chỉ cảm thấy phía sau như có một phương trời đè ép lên mình, không khỏi rùng mình, vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy rồng vàng lao xuống từ trên chín tầng mây.
“A!”
Trương Hồng Học không khỏi kinh ngạc, trong lúc hoảng loạn lão vội giơ kiếm lên đỡ.
“Ầm!”
Một tiếng vang rung chuyển trời đất, rồng vàng và kiếm của Trương Hồng Học va chạm vào nhau.
Hệt như một quả hạt nhân cỡ nhỏ nổ tung trong không khí, ánh sáng trắng chói mắt khiến người bên dưới không thể mở mắt.
Chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ tay ra lần nữa, một luồng sáng màu vàng bao phủ lấy điểm trung tâm của vụ nổ, tất cả phản lực đều bị hút vào trong ánh sáng vàng.
Mọi người bên dưới chỉ cảm thấy hư không trước mặt rung chuyển nhưng không hề bị thương, tất cả đều thở phào.
Trương Hồng Học cũng toát mồ hôi lạnh, trước đó lão chỉ biết Tiêu Chính Văn có thực lực kinh người nhưng không ngờ lại có thể cùng lúc sử dụng hai bức màn không gian.
Điều này hơi đáng sợ, trận pháp bức màn không gian này tiêu tốn rất nhiều sức lực của người sử dụng, dù là ông La trong mười một lão già Hoa Sơn cũng không thể đồng thời sử dụng hai bức màn không gian.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại biến một cái trong đó thành rồng, vừa trở thành công cụ tấn công vừa có thể lấy bức màn không gian che chắn tất cả phản lực.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Trương Hồng Học xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng sau khi rồng vàng đó va chạm vào kiếm của lão thì uy thế không hề suy giảm, lại lần nữa lao đến đè ép Trương Hồng Học.
“Ầm!”
Trương Hồng Học vẫn chưa hoàn hồn, Kim Long đó đã tấn công xuống.
Một âm thanh vang lên, cả người Trương Hồng Hóc đều bị chấn động văng ra xa vài trăm mét, hơn nữa nửa người bên trái đều sắp bị nổ tung.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lắc đầu như thể vô cùng không hài lòng với kết quả đợt tấn công này.
Nhưng anh vẫn bước đến, xách Trương Hồng Học từ dưới đất lên.
Uy lực đáng sợ như uy lực cuồn cuộn của trời, đè ép Trương Hồng Học không thể thở được.
Mặc dù nửa người bên trái đã trở nên máu thịt lẫn lộn, nhưng lão không có can đảm hét lên.
Sức mạnh này quá đáng sợ cứ như một phương trời đè ép lên người lão, khiến lão thậm chí không dám có chút ý nghĩ phản kháng.
Từ lúc bắt đầu đánh với Tiêu Chính Văn đến khi trận chiến kết thúc, cũng chưa đến hai giây ngắn ngủi.
Mặc dù Trương Hồng Học cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Thần một sao nhưng dù sao lão cũng là một cường giả Thiên Thần.
Hai giây đã thua dưới tay Tiêu Chính Văn đúng là khiến người ta không thể tin được.
Ngay cả Lạc Trường Sinh trong học viện kiếm thuật cũng thấy ớn lạnh.
Không ngờ Tiêu Chính Văn lại mạnh đến mức này.
Đánh với một cường giả cùng bậc mà gần như có thể giết trong tích tắc?
“Chẳng phải ông nói để tôi chọn sao? Vậy bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi không chọn gì cả, ông cũng đừng hòng giết được ai!”