“Chỉ là trước khi danh tiếng của Tiêu Chính Văn bị hủy hoại, bất kỳ ai chỉ cần dám cả gan tranh giành quyền lợi dinh thự thì sẽ trở thành kẻ địch phải giết của người dân Hoa Quốc, trước lúc đó việc chúng ta cần phải làm chính là kéo hắn từ trên xuống”.
“Trước tiên khiến hắn trở thành một người bình thường, sau đó lại dùng thủ đoạn với người bình thường để giết chết hắn trong dòng sông lịch sử”.
Nghe gã nói thế, Lạc Thiên Tề như hiểu ra điều gì đó.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã biến mất bốn năm, nhưng anh vẫn như một vị thần trong lòng người Hoa Quốc.
Trước tiên phải bình thường hóa, nhân cách hóa một người như vị thần, cuối cùng mạnh tay giết chết đối phương.
Diệt trừ từng người một trong thế lực Tiêu Chính Văn để lại thế giới này, xem như anh chưa từng xuất hiện.
Quả nhiên là kế hay.
Mấy đại danh sơn gần như có thể tiêu diệt toàn bộ tầm ảnh hưởng của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc mà không tốn chút sức nào.
Sau đó lại bảo người lên thay thế, tiện tay kéo Thiên Tử xuống, đạt được mục đích tranh giành quyền lợi Hoa Quốc.
“Sư phụ, vẫn là kế hoạch của người hay quá”.
Lạc Thiên Tề nói.
“Hừ, làm người điều quan trọng nhất là vận dụng đầu óc, thông minh đa mưu mới là điều quan trọng giành thắng lợi! Đã hiểu chưa?”
Thiên Lăng Tử dạy dỗ hắn bằng giọng điệu già nua.
“Vâng vâng, con hiểu rồi!”
Nói xong, Lạc Thiên Tề cúp máy, vội vàng sắp xếp người, còn tạo thanh thế ở trên mạng.
Hôm sau, mấy người Tiêu Chính Văn cũng đến thành phố Lương Sơn dưới chân núi Lương Sơn.
Nơi này là thành phố lớn duy nhất cách Lương Sơn chỉ có mười mấy cây số.
Hơn nữa vì tin tức hoa Tử Tiêu xuất thế nên đã có rất nhiều khán giả đến xem, nơi này đã sớm đông đúc chen lấn.
Đừng nói là khách sạn cao cấp, dù chỉ là một nhà nghỉ bình thường cũng đã không còn phòng.
Cũng may trước khi đi, Lục Thiên Lăng đã đặt trước khách sạn, nếu không e là họ phải chen chúc nhau trên xe để qua đêm.
“Anh Tiêu, phía trước là khách sạn tôi đã đặt, đêm nay chúng ta ở đây”.
Lục Thiên Lăng chỉ vào một khách sạn xa hoa rồi nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn gật đầu.
Xem ra Lục Thiên Lăng này còn là người cẩn thận, thế nên anh cũng có thiện cảm với anh ta.
Đóa hoa Tử Tiêu đã sắp nở hoàn toàn, cũng chính là lúc tác dụng thuốc của nó đạt đến trạng thái cao nhất, Thiên Lăng Tử và Trương Lăng Phong cũng tề tựu dưới chân núi Lương Sơn.
Sự xuất hiện của họ lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Dù sao hai người họ cũng là nhân vật chính trong chuyện này.
Nhất là Thiên Lăng Tử, vì sự tuyên truyền trên mạng đã có không ít người xem gã như Tiêu Chính Văn thứ hai.
Ngay khi Thiên Lăng Tử vừa bước xuống máy bay, giao thông của cả thành phố Lương Sơn đều tê liệt.