“Ông nói gì cơ?”
Lý Tiểu Phi vừa dứt lời, người đàn ông tên là anh Từ bước đến trước mặt quản lý tiền sảnh như một cung tên, vung tay lên tát lên mặt quản lý tiền sảnh một bạt tai.
“Bốp!”
Quản lý lễ tân bị đánh nghiêng lảo đảo suýt nữa thì té xuống đất.
“Bây giờ thì sao? Đuổi hết đám người ở đây đi, có vấn đề gì sao?”
Lý Tiểu Phi cười khẩy, thích thú nhìn quản lý.
“Cậu này, e rằng cậu không có ý định ở lại khách sạn mà đến gây chuyện phải không? Ông chủ khách sạn chúng tôi cũng có chút quan hệ với võ tông”.
Nói xong, người đàn ông trung niên khoát tay, hai bảo vệ bước đến.
Hai người này không phải là người bình thường, người nào cũng có thực lực cảnh giới Chiến Thần ba sao.
Điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng được trước khi linh khí khôi phục.
Dù là một đất nước có quy mô trung bình thì cường giả Chiến Thần cũng là thống soái một phương.
Nhưng hiện giờ lại chỉ có thể lăn lộn làm bảo vệ của một khách sạn nhỏ.
Hơi thở của hai cường giả cảnh giới Chiến Thần phóng ra cùng lúc, sát khí ngùn ngụt lan ra xung quanh, nhiệt độ cũng giảm xuống ba độ.
Nhưng Lý Tiêu Phi và đám người phía sau hắn lại cười khẩy lắc đầu, không hề tỏ vẻ sợ hãi.
“Anh Từ, chuyện này giao cho anh, chúng tôi qua bên đó uống trà, giải quyết nhanh lên nhé”.
Nói xong, Lý Tiểu Phi dẫn đám thanh niên ngồi xuống sofa bên cạnh, nhàn nhã uống trà.
“Vị này…”
Một bảo vệ trong đó vừa sải bước lên trước, chỉ thấy anh Từ giơ tay lên dùng sức đánh ra một đòn, bảo vệ đó văng ra xa đến bảy tám mét, nôn ra máu rồi chết ngay tại chỗ.
Thấy đồng nghiệp của mình bị anh Từ một chiêu đánh chết, một bảo vệ khác hoảng hốt lùi về sau, đâu còn dám bước đến trước nửa bước.
“Các ông… các ông dám hành hung nơi công cộng? Tôi nói cho các ông biết bây giờ vẫn chưa phải là thiên hạ của võ tông, Hoa Quốc có luật pháp”.
Thấy bảo vệ bị giết, quản lý tiền sảnh lập tức nổi giận.
Mặc dù võ tông có thế lực lớn khủng khiếp nhưng ít nhật người nắm quyền hành cao nhất ở Hoa Quốc vẫn là giới chính trị.
Có vài chuyện võ tông cũng không thể làm quá.
Chẳng hạn như cảnh tượng hành hung nơi công cộng vừa rồi đã vi phạm pháp luật.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Tôi nói lại lần nữa, chúng tôi bao trọn khách sạn này, lập tức đuổi hết người của ông đi”.
Lý Tiểu Phi lạnh lùng nhìn quản lý tiền sảnh, không hề để tâm đến sự uy hiếp của ông ta.
“Cậu…”
“Sao vậy, ông chủ các ông có chỗ dựa vững chắc sao? Lớn hơn cả Vân Kiếm Các Thiên Sơn chúng tôi cơ à?”
Lý Tiểu Phi bắt chéo hai chân giễu cợt nói.
Nghe hắn nói thế, quản lý tiền sảnh sửng sốt.