Lúc này lại nhìn sang mặt Bồi Thanh Minh đã sưng lên như mông khỉ, ngay cả mắt cũng sưng húp.
Nhưng không ai nhìn thấy rốt cuộc người nào đã ra tay đánh Bồi Thanh Minh, ba cái tát quả thật đã đánh lên mặt gã.
Lúc này Bồi Thanh Minh đã tức đến mức sắp phát điên nhưng vẫn không có chứng cứ.
“Họ Tiêu kia, anh được lắm! Bọn này chờ xem”.
Dứt lời, sắc mặt Bồi Thanh Minh cực kỳ khó coi vung tay dẫn theo mấy tên đàn em bỏ đi.
Gã cứ thế mà đi, quân đội ở đằng xa cũng gỡ bỏ phong tỏa.
Nhìn bóng lưng của Bồi Thanh Minh, Chu Lâm Lâm không khỏi lau mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.
Đúng là không thể xem thường thực lực của Tiêu Chính Văn, nhưng đối đầu với Bồi Thanh Minh đồng nghĩa với chuyện gieo hạt mầm tai họa cho sau này.
Lúc này Bồi Thanh Minh đã chạy khỏi tầm mắt của mọi người lập tức gọi điện cho Vương Xương Bình, báo cáo lại những gì đã xảy ra cho hắn nghe.
“Gì cơ? Ngay cả người của chúng ta mà cũng dám giết à? Xem ra không cho chúng biết thế nào là lễ độ thì chúng cứ vẫy đuôi lên trời. Thôi vậy, cậu quay về đây, mấy ngày nữa tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này”.
Nói xong, Vương Xương Bình cúp máy.
Mặc dù lần này bề ngoài Vương Xương Bình đang tỏ ý giúp Ngô Lân nhưng thật ra bản thân hắn cũng có thể lấy được không ít lợi ích từ trong đó.
Chỉ riêng hàng tồn trong tiệm ngọc của Tiêu Chính Văn thôi đã có giá trị không nhỏ.
Một khi tịch thu những món đồ này thì chẳng phải trở thành vật trong kho của hắn sao?
Ngay cả vì số tài sản lớn này, Vương Xương Bình cũng sẽ cố hết sức.
Dù sao mục đích của những người làm quan chức như họ cũng là vì kiếm lợi ích, hơn nữa sau lưng lại có năm đại danh sơn chống lưng, dù tham ô tất cả tài sản trong tiệm ngọc của Tiêu Chính Văn, có ai dám làm gì được hắn?
Hơn nữa lần này hắn cũng muốn mượn chuyện của Tiêu Chính Văn để ra oai với giới thượng lưu ở Long Kinh.
Đừng nhìn hắn là đại diện của năm đại danh sơn mà lầm, bốn gia tộc lớn lại không hề giữ thể diện cho hắn.
Nhất là nhà họ Viên và nhà họ Đông Phương có thể chế giễu hắn.
Thậm chí Đông Phương Tuyết Ngưng còn từng chỉ vào mặt mắng hắn chẳng qua chỉ là một con chó trước mặt bao nhiêu là người.
Thế nên dạy dỗ Tiêu Chính Văn không chỉ là đang ra mặt cho nhà họ Ngô mà còn để cho người của bốn gia tộc lớn nhìn thấy.
Để họ biết rõ bây giờ đã khác xưa, bốn gia tộc lớn của họ đã không thể hô mưa gọi gió ở Hoa Quốc từ lâu rồi.
Mặt khác, Bồi Thanh Minh lại gọi cho Ngô Lân, sau đó kể lại chuyện hai cao thủ chết thảm cho Ngô Lân nghe.
“Gì cơ? Thế giết người trên phố à? Hừ, hay lắm! Tôi sẽ tự mình dẫn người đến nhìn xem ông chủ nhỏ một tiệm ngọc có bản lĩnh ra sao?”
Ngô Lân cười khẩy rồi cúp máy.