Trương Lăng Phong không khỏi cười khổ nói: “Không giấu gì cô, tôi vừa bị hắn đánh cho tơi bời, bây giờ người kia vẫn là cường giả mà tôi và cô không thể chạm đến”.
Trong lời nói của hắn cũng tỏ ý rằng đừng nhìn Đông Phương Tuyết Ngưng được năm đại danh sơn thừa nhận, thậm chí có thể chém giết tứ phương ở Âu Lục mà lầm, so với Tiêu Chính Văn cô ta chẳng là gì cả.
Thật ra quan hệ giữa Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng cực kỳ vi diệu.
Hai người họ đều xuất thân từ gia tộc, có quan hệ vừa gần vừa xa với năm đại danh sơn.
Xuất thân của hai người lại khá giống nhau, hơn nữa lại có trải qua một số chuyện cùng nhau, vô hình trung đã khiến tình cảm của họ xích lại gần nhau hơn.
Thế nên những tin tức mà Trương Lăng Phong không bao giờ tiết lộ với người ngoài dĩ nhiên sẽ không giấu Đông Phương Tuyết Ngưng.
“Ồ? Sau khi linh khí được khôi phục, người kia vẫn hống hách vậy sao?”
Đông Phương Tuyết Ngưng ở đầu bên kia điện thoại không hề tức giận mà ngược lại giọng điệu còn ẩn chứa vẻ phấn khích.
Từ sau khi linh khí được khôi phục, địa vị của nhà họ Trương đã khác xưa.
Tiêu Chính Văn vẫn dám làm như thế chứng tỏ anh ta đã nắm chắc phần thắng.
Đây là dấu hiệu của thực lực.
“Hừ! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà, nhưng một đóa hoa Tử Tiêu mà thôi, không cần cũng được! Thuốc quý chỉ nhìn mà không dùng, nhường cây hoa Tử Tiêu đó cho hắn thì có làm sao?”
Trương Lăng Phong mạnh mẽ nói.
“Ha ha ha!”
Đầu bên kia vang lên giọng cười như tiếng chuông của Đông Phương Tuyết Ngưng.
Dù là ai cũng có thể nghe ra được sự ghen tị trong lời nói của Trương Lăng Phong.
Nhưng dù sao tình cảm của hai người họ cũng khác thường, thế nên Đông Phương Tuyết Ngưng cũng không vạch trần.
“Tôi đã trở về, sao có thể không đến thăm anh ta được chứ? Đến lúc đó tôi sẽ đòi lại cây hoa Tử Tiêu đó giúp anh”.
Đông Phương Tuyết Ngưng cười nói.
“Vậy thì cảm ơn nhiều nhé, nhưng cô cũng phải cẩn thận, người này tuyệt đối không tầm thường”.
Trương Lăng Phong nhắc nhở.
Đông Phương Tuyết Ngưng đáp một tiếng, sau đó cúp máy, sải bước ra khỏi sân bay.
Cổng sân bay đã có ba người giúp việc của nhà họ Đông Phương đứng đợi cạnh một chiếc xe hạng sang.
Nhìn chiếc xe hạng sang đó, trong mắt Đông Phương Tuyết Ngưng hiện lên vẻ lạnh nhạt.
Mấy năm tu luyện này đã khiến cô ta trưởng thành lên nhiều, không còn bộc lộ rõ tài năng của mình như năm đó nữa, ngược lại đã có phần trầm tĩnh và bình ổn hơn.
“Đến tiệm đồ ngọc đường Vọng Vân, Sơn Thành”.